Chương :
“Cắt!” Cung Linh Nhi trợn mắt trắng.
Nhìn thấy Cát Hưu hung hăng với Bạch Nguyên Kiệt, Cung Linh Nhi thực sự không có ấn tượng tốt với Cát Hưu.
Ba phút, đảo mắt đã trôi qua.
“Làm sao vậy? Đứa nhỏ tên Dương Tiêu này không tới sao? Thật sự bỏ chạy?”
“Ha! Còn cần phải nói sao? Chắc chắn đã chạy rồi! Cát Hưu là ai? Đó là cây thường xanh hạng nhất hạng nhì trong giới cờ vây ở trong nước. Một thằng nhóc miệng còn hôi sữa có thể đấu lại sao?”
“Đây là sự thật, tôi cảm thấy đứa trẻ này cũng biết sợ!
Nhưng, nếu đứa trẻ này bỏ chạy, thì đợi lát nữa có lẽ thánh cờ sẽ tự mình ra tay, nhưng mấy chục năm qua thánh cờ không có động thái nào, cũng không biết kỹ năng đánh ra sao rồi!”
Trong chốc lát, hàng nghìn người xì xào bàn tán, bọn họ đều cho rằng Dương Tiêu đã chạy trốn, hoàn toàn không có can đảm chiến đầu với Cát Hưu.
Nhìn giờ, Cát Hưu chế nhạo nói: “Bạch Nguyên Kiệt, sắp đến giờ rồi, nều người không đến thì ông đánh đi!”
Tại hội nghị cờ vây năm đó, Cát Hưu chỉ thua Bạch Nguyên Kiệt một nước cờ.
Về chuyện này mà Cát Hưu đã canh cánh trong lòng nhiều năm, hôm nay ông ta nhất định phải đánh bại Bạch Nguyên Kiệt, khiến mặt mũi Bạch Nguyên Kiệt bị quét sạch.
“Chuyện…” Vẻ mặt Bạch Nguyên Kiệt khó coi.
Lúc này Dương Tiêu còn chưa đến thì hơn phân nửa là gặp phải rắc rối gì đó.
Trong những năm qua, Cát Hưu thường thi đấu cho đất nước, đại diện cờ vây Thiên Phủ Chi Quốc đầu lại các bậc cao thủ cờ vây từ khắp nơi trên thế giới.
Thành thật mà nói, đối mặt với Cát Hưu, trong lòng Bạch Nguyên Kiệt không có chút sức lực nào, ông ấy biết Cát Hưu không hiền lành gì.
Vương Hạo Nhiên thách thức nhìn Bạch Nguyên Kiệt: “Tuổi già sức yếu, còn có thể đánh nổi không?”
“Điều này là đương nhiên, sư phụ của tôi là thánh cờ, sức mạnh của thánh cờ không thể khinh thường!” Ngay khi Bạch Nguyên Kiệt đang định trả lời, một giọng nói bắt hòa đột ngột vang lên.
Chỉ thấy Dương Tiêu và Bạch Du Tĩnh đang nhanh chóng đến hiện trường, trên mặt Dương Tiêu hiện lên vẻ xin lỗi: “Xin lỗi các vị, trên đường kẹt xe nên đến trễ một chút!”
Trong trận chiến này, Dương Tiêu chỉ có thẻ lấy thân phận là đệ tử thân truyền của Bạch Nguyên Kiệt ra đấu, nếu không anh sẽ không thể đại diện cho Bạch Nguyên Kiệt được.
“Ôi! Đây không phải là Dương Tiêu nồi tiếng ăn bám vợ ở thành phố Trung Nguyên sao? Tôi còn tưởng là Dương Tiêu nào, hoá ra là phế vật này. Bạch Nguyên Kiệt cử phế vật ra đầu, chẳng phải là loè thiên hạ sao?”
“Phề vật Dương Tiêu? Là phế vật chồng của người đẹp số một Đường Mộc Tuyết? Không phải chứ?”
“Đúng, chính là cậu ta! Để một tên phế vật đấu với cây thường xanh trong giới cờ vây trong nước? Đây là chọc cười à?”
Trong tích tắc, rất nhiều người đã nhận ra thân phận của Dương Tiêu, họ đều nhìn chằm chằm vào anh với ánh mắt khinh thường, như thể nói trước mặt Cát Hưu, Dương Tiêu còn không bằng cả cái rắm.
“Tôi còn tưởng là thân thánh phương nào, hóa ra lại là phê vật khét tiếng này!” Nhiều người chế nhạo Dương Tiêu.
Nhiều tài năng trẻ trong giới cờ vây có mặt tại hiện trường là những người ái mộ Đường Mộc Tuyết, vì vậy họ khá ấn tượng sâu về Dương Tiêu.
Dương Tiêu quá nổi tiếng ở thành phố Trung Nguyên, chưa kể ăn bám vợ lại còn cưới được Đường Mộc Tuyết người đẹp số một ở thành phố Trung Nguyên, vừa khiến người khác ghen tị vừa căm ghét.
Cát Hưu nhìn Dương Tiêu với ánh mắt khinh bỉ sâu sắc: “Cậu nhóc, theo tôi biết thì cậu hoàn toàn không phải là đệ tử thân truyền của Bạch Nguyên Kiệt, tôi khuyên cậu không nên vì ông ta mà đứng ra bênh vực!”
“Tiền bối Cát nói đùa rồi, máy năm qua tôi vẫn luôn quan sát ông cụ Cung và ông Bạch chơi cờ, tôi đã học hỏi được tinh hoa của hai ông ấy. Vì vậy ông Bạch thực sự là sư phụ của tôi!” Dương Tiêu khiêm tốn nói.