Chương :
Nghe vậy, ánh mắt Bạch Nguyên Kiệt nhìn Dương Tiêu càng tán thưởng hơn.
Không tự ti cũng không kiêu ngạo, biết lễ nghĩa, nếu không phải Dương Tiêu đã kết hôn, thì ông thực sự muốn gả cháu gái Bạch Du Tĩnh cho Dương Tiêu.
Thấy Dương Tiêu không biết điều như vậy, Cát Hưu hừ lạnh một tiếng: “Được rồi! Chàng trai trẻ, tiếp theo tôi sẽ không nhường cậu một nước cờ nào.”
“Tiền bối vui lòng chỉ bảo!” Dương Tiêu cười nhẹ.
“Có lên!” Cung Linh Nhi cỗ vũ Dương Tiêu.
Dương Tiêu cười khẽ, nhìn về phía Cung Thiên Tề, Cung Linh Nhi, Bạch Nguyên Kiệt, Bạch Du Tĩnh, anh gật đầu cùng Cát Hưu đi tới bàn cờ.
Dương Tiêu cầm quân đen, Cát Hưu cầm quân trắng, quân đen đi trước.
Dương Tiêu nhặt một quân đen đặt xuống chỗ thiên nguyên, nghiêm mặt nói: “Tiền bối Cát, vãn bối muốn dốc toàn lực cho ván cờ này!”
“Cho dù là thả ngựa, tôi cũng muốn xem tên nhóc cậu sẽ giữ được lửa nóng trong máy phút, được Bạch Nguyên Kiệt coi trọng như vậy!” Cát Hưu lạnh giọng nói.
Đối với Dương Tiêu thì Cát Hưu không hề quan tâm.
Ông ta đã kiểm tra tất cả thông tin của Dương Tiêu, con rẻ nhà họ Đường, cậu ta hoàn toàn là phế vật, bị vô số người ở thành phố Trung Nguyên cười nhạo, thậm chí còn là sự sỉ nhục của đàn ông.
Một nhân vật như vậy, Cát Hưu muốn đánh giá quá cao cũng không thể đánh giá được.
Tuy nhiên, Cát Hưu hiểu rất rõ Bạch Nguyên Kiệt, Bạch Nguyên Kiệt làm gì cũng luôn thận trọng, nếu Dương Tiêu không học hành tài giỏi, thì sẽ khó được Bạch Nguyên Kiệt coi trọng.
“Lối chơi thiên nguyên?” Nhìn thấy nước đi đầu tiên của Dương Tiêu đặt xuống trung tâm bàn cờ, một đám người ở có mặt đều ngắn ra.
“Ôi đệch! Rốt cuộc tên phế vật này biết chơi cờ không?
Bình thường thì bắt đầu đặt từ xung quanh bàn cờ. Bước đầu tiên của nước cờ mà tên phế vật này đã chơi thiên nguyên, tiếp theo anh ta sẽ chơi như thế nào?”
“Tôi nghĩ Dương Tiêu đến đây để loè thiên hạ, chuyện gì đã xảy ra với thánh cờ vậy? Sao ông ấy lại có thể nhìn trúng Dương Tiêu?”
“Ai mà biết được! Nhưng xét theo tình hình hiện tại, phế vật này chắc chắn sẽ thua!”
Trong mắt mọi người, Dương Tiêu không có cơ hội chiến thắng Cát Hưu.
Xét cho cùng, Cát Hưu là cây thường xanh trong giới cờ vây trong nước và là người dẫn đầu trong giới cờ vây khắp châu Á.
Đánh giá trong nước, thì chỉ có một số ít người chơi có thể chơi được với Cát Hưu, có thể nói Cát Hưu về cơ bản đại diện cho một trong những sức mạnh chiến đấu mạnh nhất trong giới cờ vây tại Thiên Phủ Chi Quốc.
Mà Dương Tiêu là ai? Là phế vật nổi tiếng ăn bám vợ.
Để phế vật đối mặt với Cát Hưu, đây đơn giản là một loại không tôn trọng Cát Hưu.
Vương Hạo Nhiên khinh thường nói: “Giả thần giả quỷ!
Lần trước tôi chơi thua là vận may của anh. Bây giờ anh đối mặt với sư phụ của tôi mà còn dám chơi thiên nguyên, còn không phải là tìm chết?”
Nhìn bàn cờ Dương Tiêu chơi thiên nguyên, Bạch Nguyên Kiệt và Cung Thiên Tề nhìn nhau, cả hai đều chăm chú gật đầu.
Người khác không biết, nhưng hai người họ biết rất rõ kỹ năng chơi cờ của Dương Tiêu đã đạt đến trình độ khủng khiếp nào.