Lý do Đàm Hào Kiện đến Bộ Tư lệnh là vì bên trên có người muốn gặp ông. Nói chính xác hơn, đó là một người bạn cũ đã từng thân thiết.
Gọi là “bạn” vì ông đã nể mặt lão ta nhiều lắm rồi, với mối quan hệ bây giờ có khác gì đối thủ của nhau đâu.
Bên cạnh đó, sau bao nhiêu năm ông cũng được nghỉ phép nửa tháng, vì thế Tịnh Sương khăng khăng đến thủ đô gặp con gái. Dù sao thì chồng của bà cũng gần như quen biết cả Bộ Tư lệnh, nói một vài lời để con bé thư giãn vài ngày không phải chuyện gì lớn.
Nguyên nhân thứ ba cũng không kém phần quan trọng, ông muốn thăm người bạn già của mình đang nằm trong bệnh viện. Mặc dù có không ít xích mích, nhưng đã tiện đến đây thì phải gặp người ta một lần.
“Ba nghe nói con suýt nữa mất mạng khi tham gia đặc huấn.” Đây là câu nói đầu tiên của Đàm Hào Kiện khi gặp con gái, hơn nữa nhìn sắc mặt ông cũng không tốt lắm.
Đàm Vân Hi lắc đầu, nhân cơ hội này nói tốt về Lâm Phong trước mặt ông. “Nhờ có Đại đội trưởng đó cha, nếu không thì con có thể đã bỏ mạng thật rồi.”
“Dính vào thằng nhóc đó chẳng có gì tốt cả, thằng cha nó cũng thế. Đi thôi, cha mẹ đưa con đi bồi bổ.”
“Vâng ạ.”
Sau bao nhiêu tháng mới gặp lại con gái, Đàm Hào Kiện không ngại dẫn Đàm Vân Hi đến một quán ăn nổi tiếng ở thủ đô, gọi không ít món.
“Cha và mẹ cũng ăn đi, sao nhìn con mãi thế?”
“Chúng ta không đói lắm.”
Hai người cố tình gọi những món mà con gái thích ăn, vì thế không thể nào giành ăn với con bé. Huống hồ, trông con bé gầy như thế, ắt hẳn thời gian qua đã chịu không ít khổ cực.
Nếu Đàm Vân Hi biết hai người đang suy nghĩ điều gì, chắc chắn cô sẽ lên tiếng phủ nhận. Hằng ngày cô đều tập luyện đến kiệt sức, vì thế khó tránh khỏi việc cô ăn nhiều hơn bình thường. Thỉnh thoảng nhìn bản thân trong gương, cô còn nhận thấy bản thân đã béo ra so với lúc mới đến đây.
Có lẽ vì cô vừa trở về từ đợt đặc huấn nên nhìn có vẻ tiều tụy hơn lúc trước.
Đàm Vân Hi đang gắp một miếng thịt, bỗng cô nhìn thấy người quen đang ở lối vào, cô vội vẫy tay. Thấy đối phương nhìn sang, cô ra hiệu cho người đó đến đây.
"Cháu chào hai bác.”
Lúc này Lâm Phong đang mặc thường phục, hơn nữa vì mối quan hệ giữa anh và Đàm Vân Hi nên anh bèn đổi cách xưng hô. Anh lễ phép cúi đầu chào hai vị phụ huynh, cũng không dám ngồi mà chỉ đứng cạnh Đàm Vân Hi.
Đàm Hào Kiện đương nhiên không để ý đến việc này, vì trước đây không ít lần cậu ta cũng xưng hô như thế. Không thể không nói lão già kia cũng dạy dỗ được một thằng con trai khá ra gì. Dù tính cách của nó khá kỳ quặc nhưng tương lai hứa hẹn, nếu nỗ lực hơn nữa, chắc chắn không chỉ dừng ở Thiếu tướng, việc thăng cấp quân hàm chỉ là chuyện sớm muộn.
Chỉ có điều, hai đứa này thân nhau từ bao giờ thế?
Đàm Vân Hi nhìn Lâm Phong, lên tiếng: "Anh đến đây ăn à?”
"Ừm, anh ra ngoài một chút nên tiện ghé đến đây ăn.”
Sau chuyện đó, những người ghét anh được nước làm tới, tìm đủ lý do để hạ bệ anh. Nhất là Lâm Huẫn, ông ta còn nhắc đến cả Đàm Vân Hi vào, bảo rằng lần này anh quá tập trung vào chuyện cá nhân mà quên đi nhiệm vụ của mình.
Tuy nhiên, làm sao những người đó dễ dàng đạt được nguyện vọng của mình? Anh dám khẳng định trên đời này không có ai cứng đầu bằng anh cả.
"Đến rồi thì ngồi ăn luôn đi cháu.” Tịnh Sương vốn nhạy bén hơn chồng mình, mơ hồ cảm thấy mối quan hệ giữa Lâm Phong có chút gì đó kỳ lạ, lên tiếng. Dù sao thì cha nào con nấy, bà cảm thấy Lâm Phong là người tốt, nếu hai đứa nó thật sự đang yêu nhau thì cũng chẳng phải chuyện lớn gì.
Tuy nhiên, chắc chắn lão chồng sẽ không đồng ý.