Lâm Phong nhìn sang Đàm Hào Kiện, thấy ông không nói gì mới ngồi xuống. Đương nhiên, vì đây là một bàn bốn người nên chiếc ghế trống còn lại ở bên phải Đàm Vân Hi, anh thuận thế mà ngồi xuống.
Tịnh Sương mỉm cười nhìn hai đứa nhỏ trước mặt, sau đó ánh mắt lại dời sang Lâm Phong, hỏi: “Cháu không có gì muốn nói à?”
“…” Cả hai người lập tức nhìn bà, tựa như không tin chỉ tiếp xúc vài giây ngắn ngủi như thế mà bà ấy đã phát hiện mối quan hệ này. Hình như hai người cũng chẳng làm gì lộ liễu đến vậy…
Lâm Phong lập tức ngồi thẳng lưng, ánh mắt hướng thẳng vào hai vị phụ huynh, giọng nói cứng rắn: “Cháu xin phép hai bác cho cháu hẹn hò với Đàm Vân Hi.”
Tịnh Sương không nói gì, tuy nhiên bàn tay đang nâng cốc nước của Đàm Hào Kiện dừng lại. Khoảnh khắc này khiến cả Đàm Vân Hi lẫn Lâm Phong vô cùng hồi hộp, nhịp tim cũng vội vã hơn.
Một người lo rằng bản thân sẽ bị mắng, người còn lại đang nghĩ cách đối phó nếu như mình bị đánh.
Cốc nước được đặt trở lại bàn vô cùng nhẹ nhàng. Đàm Hào Kiện lẳng lặng nhìn cặp đôi trước mặt, nghiêm giọng: “Tôi không đồng ý.”
Ông không ghét Lâm Phong, thậm chí còn đánh giá cậu rất cao. Một người còn trẻ đã lăn lộn vất vả để đạt được vị trí mà bao nhiêu người khao khát, làm sao mà không ấn tượng cho được? Chỉ có điều, gia đình cậu ta quá phức tạp, dính vào chỉ thêm phiền phức cho con gái ông. Ông thà nuôi Đàm Vân Hi đến già còn hơn để con bé bước chân vào nhà cậu ta.
“Thôi nào.” Tịnh Sương mỉm cười. “Tụi nhỏ đẹp đôi thế mà, ông không nên chia rẽ uyên ương.”
“Bà nó à, tôi…”
“Tôi biết ông nghĩ gì, nhưng tụi nhỏ chỉ mới yêu nhau thôi mà.”
Đàm Vân Hi mừng ra mặt khi mẹ lại nói giúp như thế. Cô không biết gia đình hai bên có hiềm khích gì nên “papa” mới phản đối như thế, tuy nhiên một ngày nào đó Lâm Phong cũng sẽ kể cho cô nghe thôi.
Kết hôn hay không thì cô không chắc, nhưng có thể thuyết phục ông trong việc hẹn hò cũng là một bước tiến lớn rồi.
Đàm Hào Kiện nhìn hai người trước mặt, sau đó lại nhìn sang vợ mình, thở dài. Ông hiểu tính cách bà ấy rõ hơn ai hết, nếu như ông không đồng ý, chắc chắn bà ấy sẽ giận. Còn nếu như đồng ý…
Đáng lẽ ngay từ đầu ông không nên đồng ý để Đàm Vân Hi nhập ngũ, tạo điều kiện cho hai đứa nó tiếp xúc gần. Theo như những gì ông nghe được từ mấy người kia thì thằng nhóc này cương quyết không để Hồng Phúc quản lý tân bình, hơn nữa trong đợt đặc huấn vừa rồi, nó cả gan để con gái ông đi cùng.
Vì ngày nào cũng gặp, bảo sao hai đứa nó lén lút hẹn hò.
“Đi mà cha!” Thấy ánh mắt của Đàm Hào Kiện dao động, Đàm Vân Hi lập tức tiếp lời.
Cuối cùng, dưới sức ép của vợ, Đàm Hào Kiện cũng “ờ” một tiếng cho có lệ. Một đứa là quản lý, đứa còn lại là tân binh, ông tin tụi nó không có gan làm những chuyện tiến xa hơn đâu.
Có được sự đồng ý của cha, Đàm Vân Hi cảm thấy bữa ăn này ngon hơn bao giờ hết. Lâm Phong chỉ gọi một đĩa cơm, thời gian còn lại anh chủ động gắp thức ăn cho bạn gái. Về phía hai vị phụ huynh, khi thấy cảnh này, một người cười khẽ, người kia đen mặt vì tức giận.
Thằng nhóc này đúng là lớn gan như cha nó.
Thật ra thì trong lòng Lâm Phong cũng nhẹ nhõm không ít. Anh không thể trách việc ông ấy không thích gia đình anh, vì nó không hề yên ổn như những gì đang thể hiện. Ông ta là người bắt đầu, anh sẽ là người kết thúc, kể cả việc phải rời quân đội.