Chương . Không cần cậu lo.
Hàn Linh Hi tỉnh dậy khi cảm thấy miệng khô lưỡi đắng, nhìn nội thất trang trí bốn phía vô cùng ngỡ ngàng.
Đầu óc mê man không chút ấn tượng làm sao mà mình đi tới căn phòng này được, cô nhíu mày vỗ trán ngọ ngoạy ngồi dậy từ trong đống chăn xốc xếch.
Tay sờ đến áo mở rộng khiến Hàn Linh Hi căng thẳng, nhanh chóng cúi đầu kiểm tra khắp nơi, trừ nút quần áo bị mở ra hai nút, quần áo vẫn mặc trêи người khá bình thường.
Có lẽ là thấy đêm qua uống quá nhiều, nên vị đồng nghiệp nào đó có lòng tốt đưa mình đến phòng này nghỉ ngơi.
Hàn Linh Hi thả lỏng cả người, may mà không có xảy ra chuyện, về sau ra ngoài cố gắng ít uống rượu lại, đúng là đầu động kinh mới có thể mượn rượu xả bực.
Reng reng reng... reng reng reng...
Điện thoại reo vang, cô lục tìm xung quanh tìm được nó trong một góc chăn nào đó, trêи màn hình báo là Trương Phượng Lan gọi. Hàn Linh Hi càng sợ hơn, từ trước đến nay mẹ vẫn luôn phản đối mình uống rượu bừa bãi, chớ nói chi đến qua đêm bên ngoài, nếu như biết đêm qua mình uống đến tinh thần không tỉnh táo không biết sẽ phát sinh chuyện gì nữa, không bị bà mắng chết mới là lạ.
Cô chỉnh lại tâm trạng nhận điện thoại, giữ giọng nói ổn định: "Mẹ, sao vậy?"
"Linh Hi, về nhà ngay lập tức, mẹ với ba con có chuyện quan trọng muốn nói với con."
"Chuyện gì ạ?"
"Con về rồi hẳn nói."
"Không thể nói qua điện thoại à?"
"Ôi trời nói qua điện thoại không rõ được, con đừng có nhiều lời với mẹ, mau về nhà đi!"
Sau khi ra lệnh dứt khoát, Trương Phượng Lan cúp điện thoại cái rụp, để lại Hàn Linh Hi không hiểu ra sao cầm điện thoại không nói được gì. Đúng là quen độc tài tung hoành mấy chục năm mà, cũng không hỏi mình rốt cuộc có thể về không nữa.
Được rồi, vốn là Ô tổng nói cho mọi người nghỉ hôm nay, với lại đêm qua ai cũng uống nhiều, có vài người có thể đến công ty tiếp tục làm, cứ về nhà một chuyến, đỡ phải đến khi đó mẹ lại điên cuồng gọi điện đến ném bom.
Mắt liếc lên biểu tượng nhắc nhở cuộc gọi nhỡ trêи màn hình, Hàn Linh Hi vừa muốn xem là ai gọi tới, điện thoại lại tít tít hai tiếng thông báo máy hết pin, trực tiếp tự động tắt máy.
Hừm, về nhà trước rồi nói.
Đơn giản cột tóc dài lên, Hàn Linh Hi đến nhà tắm rửa mặt. Trong khách sạn có chuẩn bị bàn chải và kem đánh răng dùng một lần, mặc dù không dùng tốt như ở nhà, nhưng vẫn có thể chịu được một lần.
Cô vừa lười biếng đánh răng vừa tiếp tục xoa trán, cảm giác bên cổ rất khó chịu, chạm tới sẽ đau nhức, đoán là đêm qua mình ngã trái ngã phải đập vào chỗ nào đây, dùng tay không đẩy áo ra kiểm tra.
Xốc áo lên, che trêи da thịt trắng như tuyết kia, là một vết đỏ chói mắt.
Hàn Linh Hi như bị sét đánh trúng, đứng tại chỗ, cô đã là một người phụ nữ trưởng thành, sao lại không biết dấu vết này tạo thành thế nào, chỉ là vì sao mình không có chút ấn tượng nào?
Lúc này tim đập không ngừng gia tốc, cô cởi quần áo đứng trước gương kiểm tra xung quanh, cũng may trừ vết trêи cổ ra, nơi khác không có dấu vết gì.
Chẳng lẽ đêm qua thật sự làm gì đó trong trạng thái say rượu không có lý trí sao? Rốt cuộc ai là người đưa mình về phòng?
Tắm gội qua loa tẩy sạch mùi rượu trêи người, sau đó Hàn Linh Hi dọn dẹp một chút nhanh chóng ra khỏi khách sạn, trong lòng mang bất an về đến nhà, mẹ đã ngồi chờ trong phòng khách.
"Cha, me, con về rồi."
Nắm siết giữ chặt cổ áo, Hàn Linh Hi mất tự nhiên đẩy hai lọn tóc, chỗ đó được cổ áo che khuất.
"Ôi, Nhiễm Nhiễm, nào nào nào, con về thật đúng lúc."
Trương Phượng Lan nở nụ cười dịu dàng vẫy tay với con gái, để cô ngồi cạnh bên mình, "Ba mẹ có chuyện muốn bàn bạc với con đây."
"Dạ." Hàn Linh Hi gật đầu đáp, thấy trêи bàn có trà cảm thấy miệng thật khô, rót ra ly uống một ngụm.
"Chuyện gì ạ?"
Trương Phượng Lan liếc nhìn Hàn Tục ngồi một bên, dùng mũi chân đá ông, Hàn Tục giang hai tay lộ ra vẻ mặt khổ sở, lắc đầu chuyển đầu sang hướng khác. Những tương tác này rơi vào trong mắt Hàn Linh Hi, cô nghi hoặc hỏi: "Hai người đang làm gì thế, rốt cuộc là có chuyện gì cần nói với con?"
"À, thật ra không cũng có gì to tát." Trương Phượng Lan tàn nhẫn liếc nhìn Hàn Tục, đối mặt với con gái lại khôi phục hòa ái ân cần: "Nhiễm Nhiễm, ba mẹ muốn hỏi con cái này, gần đây con sao rồi?"
"Rất tốt ạ."
"Không có gì khác thường à?"
"Không có ạ."
"Tất cả đều bình thường à? Không có gì khác hết à?"
"Dạ?"
Hàn Linh Hi bị mẹ nói bóng nói gió là hiểu rồi, trọng điểm bà hỏi không phải là hỏi khoảng thời gian này sống có tốt không, mà là muốn hỏi tình cảm mình có vấn đề gì... tiến triển mới không.
"Nhiễm Nhiễm à, con xem con cũng lớn rồi, cứ luôn không ổn định, cũng không phải cách đúng không, lúc còn trẻ yêu đương vài lần không sao, nhưng bây giờ, dù sao cũng nên lấy kết hôn làm mục đích chứ, nên phải tìm một người đáng tin."
Bà cầm lấy một tập tài liệu trêи bàn đưa cho Hàn Linh Hi, "Đây là dì Lưu của con tìm giúp mẹ, con xem qua thông tin của chàng trai này đi, cảm thấy điều kiện gia đình của nó với điều kiện bản thân cũng không tệ lắm, con xem thử, nếu có thể... đi gặp mặt cậu ta một lần?"
"Mẹ bảo con đi xem mặt?"
Vốn đã có tâm sự, ngay lúc này Trương Phượng Lan lại nói xem mặt càng khiến Hàn Linh Hi thêm buồn bực, cô không nhịn được đẩy tài liệu ra, "Mẹ, con gái mẹ không phải không có ai muốn, không tệ tới mức phải sắp xếp xem mặt chứ?"
"Không phải không ai muốn, mà là nhiều người vậy cũng nhìn không rõ mà." Trương Phượng Lan oán trách nói, "Con tưởng con khoác lác khắp nơi mẹ con không biết à, mẹ nói này, yêu đương vài lần không có sao, nhưng bây giờ tuổi con cũng lớn rồi, mục đích khác nhau, ý nghĩ yêu đương cũng phải thay đổi. Mấy bạn trai trước đây của con, không mang lấy một người về cho mẹ nhìn, với lại yêu lâu dài thì có mấy người? Linh Hi, con gái xinh đẹp là ưu thế, nhưng cũng không thể lấy tình yêu ra làm trò đùa, không biết người khác sẽ nghĩ con thế nào nữa."
Bà dừng một lúc nói thêm, "Chàng trai này mẹ có biết qua, lại có người quen làm mối, coi như là hiểu rõ, con rảnh thì đi gặp thử, sẽ không khiến con thất vọng đâu."
"Con không đi." Hàn Linh Hi từ chối dứt khoát, "Chuyện tình cảm con tự nắm bắt, mẹ với ba đừng lo lắng nữa."
"Chỉ đơn giản là đi gặp mặt chút thôi sẽ không rớt miếng thịt nào đâu, không thiệt hại gì, con bé này sao bướng bỉnh vậy!"
"Mẹ, gần đây công việc của con rất bận, mẹ để con yên tĩnh được không?" Hàn Linh Hi đau đầu dựa vào ghế sô pha, "Chuyện này từ từ rồi nói."
Dù sao cha mẹ và con cái là hai thế hệ, ánh mắt không giống nhau, trong mắt bọn họ những người đó xuất sắc đáng tin thì trong mắt Hàn Linh Hi lại là một loại người không đứng đắn, đây là sự khác nhau. Hơn nữa tình cảm gút mắt của cô và Chu Đình Vũ còn chưa tháo gỡ, thân mình lo chưa xong làm gì có tâm trạng chống đỡ người bên cạnh.
"Được rồi, từ từ rồi nói, Nhiễm Nhiễm, vẫn chưa ăn cơm nhỉ, chúng ta đi ăn cơm thôi."
Hàn Tục kéo Trương Phượng Lan, "Con gái nói từ từ thì từ từ, mấy hôm nữa hãy nói lại, chuyện này bà có muốn gấp cũng không được, tính cách con bé đâu phải bà không biết, ép buộc, cơ hội xem mặt càng mong manh hơn."
Mặc dù Trương Phượng Lan không vui vẻ, nhưng cũng biết chồng nói thật, đành phải gác lại việc này.
Hàn Linh Hi ăn trưa với cha mẹ xong rồi rời đi, về đến nhà phát hiện cửa không khóa.
Trong nhà có người, Chu Đình Vũ về rồi?
Đến lúc này cô mới nhớ ra, tối hôm qua uống say trực tiếp hôn mê bất tỉnh ngủ ở khách sạn, chuyện không về nhà cô vốn không nói với Chu Đình Vũ.
Chột dạ mở cửa phòng rảo bước vào phòng khách, Chu Đình Vũ ngồi trêи sô pha đưa lưng về phía cửa chính, nghe thấy tiếng cửa mở quay lại nhìn thâm trầm, biểu tình trêи mặt khiến Hàn Linh Hi cảm thấy không khí bên cạnh trở nên không thích hợp.
Gương mặt luôn dịu dàng của cô lúc này như băng sương kết thành, cho dù Hàn Linh Hi chưa tỉnh rượu hẳn hay là tỉnh táo cũng biết đối phương đang tức giận.
"Cậu đã đi đâu?"
Phòng khách yên tĩnh vang lên giọng nói trầm thấp của Chu Đình Vũ, ngay cả nói chuyện cũng cứng nhắc hơn bình thường rất nhiều...
"Tôi.. việc đó... hôm qua là sinh nhật Ô tổng, cậu biết mà, uống hơi nhiều. Sau đó tôi liền qua đêm chỗ mẹ tôi, nhà bà gần khách sạn."
Hàn Linh Hi nói dối, thay giày đi đến bên cạnh Chu Đình Vũ.
"Mình gọi điện cho cậu, không kết nối được."
"Điện thoại tôi hết pin nên tự động tắt nguồn." Hàn Linh Hi giải thích, nghĩ đến cuộc gọi nhỡ trong điện thoại chắc là của Chu Đình Vũ, đêm qua không về chắc cô rất lo.
"Xin lỗi, làm cậu lo lắng, tôi không sao."
Cái gì gọi là chột dạ, bắt gặp ánh mắt dò xét của Chu Đình Vũ, Hàn Linh Hi vô thức sờ sờ áo. Loại hành vi giấu đầu hở đuôi này khiến Chu Đình Vũ càng cảm thấy khả nghi, cô nhìn chằm chằm Hàn Linh Hi, "Cậu không nóng à?"
Nhiệt độ bên ngoài cao, lại có ánh mặt trời, Hàn Linh Hi từ bên ngoài về buộc cúc áo kín như vậy, tóc lại không cột lên, rất khác so với thói quen tác phòng ngày thường của cô.
"Có nóng đâu." Hàn Linh Hi lên tiếng phủ nhận, "Tôi có hơi mệt, đến phòng ngủ ngủ bù..."
Nhưng mà Chu Đình Vũ đã đi đến bên cô, "Để mình nhìn thử."
"Nhìn cái gì, thật sự không có gì mà."
Hàn Linh Hi như là gặp đại địch, lập tức lùi lại phía sau, Chu Đình Vũ bắt được cổ tay cô, tay kia cởi cúc áo của cô, tất nhiên Hàn Linh Hi muốn phản kháng, trong lúc tranh chấp Hàn Linh Hi đạp phải dép mình lảo đảo ngã xuống, muốn kéo ống tay áo Chu Đình Vũ giữ thăng bằng, kết quả kéo theo Chu Đình Vũ ngã xuống thảm trải sàn.
Lần này ngã không hề nhẹ, tuy nói là có thảm đệm lên, nhưng vẫn làm đau eo Hàn Linh Hi, ngẩng đầu lên thấy Chu Đình Vũ chống tay trêи người mình, lại không hiểu sao cảm thấy cảnh này có hơi quen mắt.
Chu Đình Vũ đẩy mái tóc dài của cô ra kéo cổ áo của cô xuống, khi nhìn thấy vết đỏ trêи cổ Hàn Linh Hi thì sửng sốt.
"Cậu không có gì giải thích với mình à?"
Giải thích, giải thích gì, cô là người trong cuộc tối hôm qua uống đến nỗi đầu óc máy móc, xảy ra chuyện gì bản thân cô còn không biết, sao giải thích với đối phương?
Hàn Linh Hi hoảng loạn gỡ tay Chu Đình Vũ ra, "Chuyện của tôi tự tôi xử lý, không liên quan đến cậu, cậu không cần lo."
Lời vừa thốt ra khỏi miệng đã hối hận, bởi vì rõ ràng cô nhìn thấy thân thể Chu Đình Vũ hơi cứng lên, nếu như nói vừa rồi có tức giận thì tức giận nhưng vẫn có lo lắng, bây giờ toàn bộ trong mắt cô đã lạnh thấu xương.
"Được, mình không lo, chuyện sau này của cậu, mình sẽ không can thiệp vào nữa."
Chu Đình Vũ nhanh chóng đứng dậy đi vào phòng ngủ, đóng cửa cái rầm. Hàn Linh Hi hối hận gục đầu xuống, hỏng rồi, lần này thật sự chọc giận cậu ta rồi.
------------------------------------------
Trải qua một đêm khó khăn, Hàn Linh Hi buồn bã ỉu xìu đi làm, đi đến cửa gặp được Vương Tuấn, cậu ta lập tức đến gần, "Chị Linh Hi!"
Hàn Linh Hi không có tâm trạng phản ứng cậu ta, tiếp tục đi về phía trước, "Sao vậy?"
"Chị không sao chứ, đêm hôm đó uống nhiều rượu như vậy."
"Không sao."
"Vậy cũng tốt, em vẫn lo lắng cho chị lắm đó. Chị có biết... khuya hôm đó chị đánh em một bạt tai không?"
"Hả, cái gì?"
Sau lưng Hàn Linh Hi cứng ngắc, cô dừng bước chân lại sửng sốt hỏi: "Đêm đó tôi đánh cậu?"
"Đúng đó," Vương Tuấn gật đầu, "Tối hôm đó chị uống rất nhiều, nói muốn về nhà, em hỏi chị có gấp không, có cần gọi xe giúp chị không, chị cười nói với em không cần không cần tự chị làm được, xoay người giơ tay lên tát một cái!"
Cậu ta vừa nói vừa bắt chước động tác kia của Hàn Linh Hi, Hàn Linh Hi dùng đầu ngón chân cũng biết mình say khướt không chút tỉnh táo, loại chuyện mất mặt xấu hổ này cô mới không cần biết chi tiết!
Mặt cô đỏ tới mang tai đè tay Vương Tuấn xuống, Hàn Linh Hi lại nghĩ, "Vương Tuấn, vậy sau đó thế nào, cậu có biết ai đưa tôi tới phòng khách sạn nghỉ không?"
"Em cũng không biết, sau đó em có việc nên đi trước."
Vương Tuấn còn đang phấn khích: "Chỉ là nói đi cũng phải nói lại, buổi tôi hôm đó chị Linh Hi cười thật mê người đó, em thấy còn muốn hôn chị, chậc chậc, vì nụ cười của mỹ nhân, chịu một bạt tai này cũng đáng..."
"..."
Hàn Linh Hi biết có tiếp tục hỏi cũng không có tác dụng, đoán là đến lúc đó tên ranh xấu xa này chỉ biết lo mê gái. Nhưng mà theo lời cậu ta miêu tả Hàn Linh Hi mới hiểu ra nét cười sâu xa của vài đồng nghiệp gặp lúc đi trêи đường, chẳng lẽ mình uống nhiều đã làm rất nhiều chuyện mất mặt à?
Cô xấu hổ giơ tay lên che nửa bên mặt, chuyện đến nước này, rút lui trước thì tốt hơn.