Chương . Người đến không có ý tốt.
"Giám đốc, cà phê của chị."
Lệ Lệ đặt ly cà phê bên cạnh tay Chu Đình Vũ, "Em để đây nha."
"Ừ, cảm ơn em."
Chu Đình Vũ vừa nhìn chằm chằm máy tính, vừa cầm ly lên để bên môi uống một ngụm.
"A... khụ khụ..."
Lệ Lệ xoay người định đi ra ngoài, nghe thấy Chu Đình Vũ phát ra tiếng kêu đau, đoán là vừa rồi mình làm cà phê nóng bỏng miệng, lập tức xoay người quay lại giúp Chu Đình Vũ lấy khăn giấy, áy náy nói xin lỗi: "Xin lỗi xin lỗi chị, có phải bỏng rồi không ạ? Đều tại em! Không biết kiểm tra xem có nóng quá không!"
Chu Đình Vũ nhận khăn giấy lau vệt cà phê bên môi, cuối cùng bình ổn hơi thở, khoát khoát tay an ủi Lệ Lệ: "Chị bị sặc thôi, không liên quan đến em."
Cô nhíu mày cong ngón trỏ chặn môi, xem ra vẫn khó chịu như trước, Lệ Lệ nháy mắt xít lại gần nhìn, thấy lạ hỏi: "Ơ... Giám đốc, sao môi chị rách vậy?"
Lúc son môi bị lau, Lệ Lệ mới phát hiện, môi dưới của Chu Đình Vũ hơi sưng, bên trêи còn có một vết thương nho nhỏ, có lẽ là uống cà phê làm bỏng vết thương nên mới đau nhức.
"Không cẩn thận cắn rách." Chu Đình Vũ cười với Lệ Lệ, "Không sao, em ra ngoài trước đi, Lệ Lệ."
"À, vâng, vậy lúc chị ăn uống nhớ cẩn thận chút nha, môi rách đâu lắm, lần trước em bị lỡ miệng, đau đến nỗi không mở miệng ra được luôn ấy."
"Ừ, chị biết rồi, cảm ơn em."
Chu Đình Vũ vẫn duy trì tư thế che môi, đợi Lệ Lệ đóng cửa rời đi rồi mới thả tay xuống, cô nhìn cà phê trêи bàn, chân mày đen từ từ giãn ra, ngồi thẳng người thở dài.
------------------------------------------
Hàn Linh Hi đối mặt với một chồng giấy photo dày, bây giờ không có tâm trạng sửa sang lại. Tuy rằng dọc theo đường đi ánh mắt các đồng nghiệp nhìn mình rất lạ, nhưng đó cũng không phải trọng tâm chú ý của cô, cô vốn không hợp với vài người trong công ty, cô uống say phát điên làm trò hề cho thiên hạ xem, tất nhiên có người thấy hả hê, cô vốn không để ý đến thái độ và cái nhìn của những người qua đường này, cô chỉ ngại thái độ của Chu Đình Vũ với mình về sự thật đêm hôm đó.
Chu Đình Vũ sẽ nhìn cô và nghĩ thế nào về cô, người đàn bà tùy tiện uống rượu say đi suốt đêm không về ở bên ngoài xằng bậy với người khác? Hàn Linh Hi tuyệt đối không chấp nhận loại đánh giá này. Vậy giải thích để xóa bỏ hiểu lầm của Chu Đình Vũ với mình, thẳng thắn nói thật ra bản thân uống say hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì? Vậy không phải cậu ta sẽ cảm thấy mình nói dối, còn cảm thấy mình là một đứa ngu ngốc kém thông minh sao.
"Này, tiểu Hàn!"
Một giọng nói quen thuộc vang lên bên cạnh, là người mà Hàn Linh Hi cực kỳ không muốn gặp ngay lúc này.
Tiểu Kim hấp tấp xông tới bàn làm việc của cô, mép váy màu trắng đong đưa trong không khí.
"Em không sao chứ? Nghe tiểu Vương nói em đến công ty, chị lập tức tới tìm em đó."
"Em không sao." Hàn Linh Hi phiền não nâng cằm, "Sao vậy?"
Nếu như tiểu Kim lại nói việc nhà với mình như thường lệ, vậy cô sẽ đuổi cô gái này đi ngay lập tức, lúc tâm trạng không tốt nào có thời gian rảnh nghe chị ta nói chuyện phiếm.
Tiểu Kim nhìn hai bên, cúi xuống đến bên tai Hàn Linh Hi, thấp giọng nói với cô: "Này, tiểu Hàn, chị nói với em nha, em phải cẩn thận Ô tổng đó."
"Ô tổng?" Hàn Linh Hi rất kinh ngạc, quay sang, "Vì sao?"
"Em không cảm giác được à? Anh ta có ý với em đó." Vẻ mặt của tiểu Kim vô cùng nghiêm túc, "Khuya ngày hôm trước Ô tổng mời mọi người đến Kim Khải Lợi mời mọi người ăn cơm đó, chuốc say rất nhiều người. Lúc đó chị thật sự uống không nổi, len lén đổi thành coca. Này, em có nhớ xảy ra chuyện gì không?"
Trực giác nói cho Hàn Linh Hi biết việc này có liên quan đến mình, lắc đầu nói, "Em uống say, sau đó xảy ra chuyện gì?"
Tiểu Kim vỗ bàn một cái, "Chị nghĩ em cũng uống say không tỉnh táo mà! Lúc đó Ô tổng quấn quít em cứ luôn bắt em chạm ly với anh ta, em uống đến nỗi hai gò má đỏ gấc ngã trái ngã phải, anh ta ở bên cạnh vui vẻ khϊế͙p͙, chị thấy Ô tổng vẫn luôn động tay động chân với em, sau đó còn trực tiếp giơ tay lên nắm vai em, chị thật sự không nhìn được, mới qua nói dìu em đi vệ sinh."
Từ ngày đầu tiên tiến vào công ty, Hàn Linh Hi đã biết Ô Tử Ba có ý nghĩ xấu với mình. Cô khinh bỉ loại đàn ông này, vẫn luôn cố gắng duy trì khoảng cách với đối phương, có lẽ biết mình là người bên cạnh anh rể anh ta, nên ít nhiều gì đối phương cũng vì kiêng kỵ mà chú ý lời nói của mình, nhưng tối hôm qua tất cả mọi người uống ngà say, lẽ nào anh ta thừa dịp làm bậy? Không phải anh ta đưa mình về phòng sau đó...
Nghĩ đến ý này trong đầu, Hàn Linh Hi căm ghét một trận, lập tức lắc đầu đuổi cái khả năng khiến người ta buồn nôn này ra khỏi đầu. Cô cố nén thấp thỏm, thử hỏi dò: "Vậy sau đó thế nào, về sau thì sao, chị đưa em đến phòng khách sạn nghỉ?"
Tiểu Kim lắc đầu, "Chị đi đến toilet với em, nói chờ em ở cửa, nhưng mà đợi mãi không thấy em ra, đi vào xem thì thấy bên trong trống không, có lẽ em đi ra từ bên kia."
Đầu mối thứ hai bị chặn đứt, Hàn Linh Hi có chút đứng ngồi không yên, cô khổ não che mặt, hối hận xanh cả ruột, Hàn Linh Hi à Hàn Linh Hi, mày đúng là tự đào hố cho mình nhảy mà.
Cô đang hối hận, nghe thấy bên ngoài ồn ào, ngay sau đó, một người đàn bà hùng hổ xông tới, vừa mắng vừa chỉ mặt gọi tên hét lên: "Đứa nào là Hàn Linh Hi, mày đi ra đây cho tao!"
Tiểu Kim rất kinh ngạc, "Đây không phải là vợ Ô tổng sao? Cô ta tới công ty làm gì."
Ô Tử Ba đuổi theo từ phía sau lưng đi qua ngăn cô ta, "Này, này, vợ, anh nói em bớt giận đi, đừng vô lý, về nhà với anh trước đi được không?"
Bà Ô đẩy Ô Tử Ba ra, tiếng hét sắc nhọn gần như là chấn động đến vỡ cả kính thủy tinh ở văn phòng, "Anh còn biết mất mặt à, anh mà biết mất mặt thì cũng đâu có làm chuyện này sau lưng tôi! Hàn Linh Hi, Hàn Linh Hi cái thứ hồ ly tinh, đứng ra đây cho tao!"
Tiểu Kim quá sợ hãi, nhìn về phía Hàn Linh Hi, "Cô ta tới tìm em? Không xong rồi, chắc là bà Ô nghe được lời đàm tiếu gì đó nghĩ em và Ô tổng ngoại tình rồi, muốn tìm em gây chuyện, em nhanh trốn đi, đỡ phải bị cái mụ điên này tức giận thẳng thừng đối phó với em!"
Tiểu Kim đứng dậy kéo Hàn Linh Hi, Hàn Linh Hi lại ngồi yên không nhúc nhích, nếu như bây giờ tránh né giống như là cam chịu tội danh "hồ ly tinh" trong miệng bà Ô, chưa tới ba ngày toàn bộ văn phòng đều sẽ biết mình và Ô Tử Ba "ngoại tình", chuyện mà Hàn Linh Hi cô đã làm sẽ không phủ nhận, nhưng nếu như chưa từng làm sẽ quyết không gánh oan thay người khác, huống chi, cô càng muốn biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì hơn người khác.
Bà Ô thấy các đồng nghiệp xem trò vui liếc nhìn Hàn Linh Hi, thấy gương mặt của cô đẹp đẽ lại ngồi bên ngoài phòng làm việc của Tiếu Mặc, đoán chắc là thư ký Hàn Linh Hi của Tiếu Mặc, lập tức đẩy Ô Tử Ba xông tới trước mặt cô, mở miệng liền chửi: "Mày chính là Hàn Linh Hi hả, đã làm sai chuyện còn dám đứng đây đợi tao, được, đúng là không biết xấu hổ mà!"
"Bà Ô, mọi người đều là người có trình độ tri thức, nói mấy lời thô bỉ này, không sợ người khác nghĩ cô không có tư chất sao?" Hàn Linh Hi trở nên vô cùng tỉnh táo, cô hiểu đối phương chỉ là trút hết cảm xúc ra, loại thời điểm này mình càng hoảng loạn cô ta lại càng kiêu ngạo hung hăng.
Mặt không cảm xúc mà đón nhận ánh mắt của bà Ô, cô không kiêu ngạo không siểm nịnh nói ra: "Tôi không hiểu, cô vì lý do gì mà đến công ty khởi binh vấn tội."
"Vợ vợ, không có liên quan đến tiểu Hàn, anh với cô ấy chỉ là quan hệ cấp trêи cấp dưới, em đừng mượn chuyện gây sự nữa." Ô Tử Ba đổ mồ hôi đầy đầu an ủi, "Coi như anh xin em, anh nhận sai với em, em về với anh được không?"
"Anh câm miệng cho tôi!"
Bà Ô lớn tiếng quát Ô Tử Ba: "Anh còn che chở nó trước mặt tôi? Đau lòng chứ gì, nếu anh biết sai đã nhận sai từ lâu rồi, thừa dịp tôi không ở nhà ra ngoài ăn vụng, nếu không phải trong nhà có giám sát, tôi còn không biết mấy ngày anh không về nhà đó!"
Cô ta khinh miệt quét lên người Hàn Linh Hi, nói với giọng điệu kỳ quặc: "Có người trong công ty các người nói cho tôi biết, khuya hôm ở khách sạn Kim Khải Lợi, thấy anh với con yêu tinh này vào chung phòng, sao, mặc đồ tôi đưa ra ngoài tìm tình nhân, có phải rất kϊƈɦ thích không?"
Hàn Linh Hi cả kinh trong lòng, trực tiếp đứng lên từ ghế, "Cô nói bậy bạ gì đó?!"
Ô Tử Ba hoảng hốt nhìn Hàn Linh Hi, trách bà Ô: "Em, sao em càng nói càng quá đáng..."
Bà Ô không rảnh để ý đến Ô Tử Ba, cô ta đã bị thái độ cứng rắn của Hàn Linh Hi làm cho tức giận, "Mày làm kẻ thứ ba chen chân còn không biết xấu hổ, dám dùng loại thái độ này nói chuyện với tao à, công ty này là của anh rể tao, một thư ký quèn như mày có tư cách gì ngang ngược hả?"
Cô ta giơ tay lên đánh Hàn Linh Hi, bị Hàn Linh Hi bắt được, dường như cô bị người đàn bà phách lối này chọc tức: "Bà Ô, người là người của cô, việc cũng là việc nhà của cô, cô không cảm thấy mất mặt tôi không có ý kiến, nhưng tôi cảm thấy mất mặt, tôi cho cô biết, chuyện này không liên quan đến tôi, không quản lý tốt chồng của mình là do cô không có khả năng, nhưng xin cô đừng có lấy người không liên quan ra trút giận."
"Mày... mày... Chuyện tới nước này, còn dám mạnh miệng, tao không dạy mày một bài học thì mày không biết mình họ gì mà!"
Bà Ô không cam lòng giơ tay còn lại lên, lại một lần nữa bị bắt, cô ta tức giận quay sang muốn nhìn xem ai to gan dám cản mình, chống lại là một đôi mắt lạnh thấu xương.
Hàn Linh Hi giật mình, cô không nghĩ Chu Đình Vũ sẽ xuất hiện vào lúc này, nhưng cô gái yên lặng đứng sau bà Ô kia, rõ ràng chính là Chu Đình Vũ không hề sai. Hôm nay cô mặc một chiếc váy lá sen áo ngoài màu trắng, trêи xương quai xanh là vòng cổ thủy tinh, nổi bật làn da tinh tế như sứ của cô, búi tóc sau đầu, cả người có vẻ cao và thon thả, có loại cảm giác tĩnh mịch trời sinh.
Cô chỉ đứng yên tĩnh, rất yên tĩnh, đã dễ dàng cướp đi mọi ánh mắt của Hàn Linh Hi, như là bị hút vào, khiến tầm mắt cô dừng trêи mặt đối phương không rời.
Ánh mắt Chu Đình Vũ lướt qua mọi người và tầm mắt rơi vào người Hàn Linh Hi, trong mắt lướt qua một tia ấm áp dịu dàng, như là đang xoa dịu tâm trạng của Hàn Linh Hi, lập tức, lại lấy ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía bà Ô.
"Khuya hôm trước cô ấy ở chung với tôi, cô có ý kiến gì không?"
Lời này vừa nói ra, tất cả xung quanh xôn xao lên, tất nhiên bà Ô không tin, "Cô đừng có lừa tôi, người khác nói rất rõ ràng, hơn nữa sao tôi biết hai người tính kế không?"
"Bình thường giám đốc Chu và thư ký Hàn vốn không có giao tiếp gì, có lý do gì để giúp một cấp dưới không liên quan gì chứ." Tiểu Kim đứng bên xen vào, "Tôi tin cô ấy không biết làm chuyện này."
"Giám đốc Chu không cần phải nói dối," Một cô gái gạt đám người ra, là Lý Lâm, cô tức giận trừng mắt với bà Ô bênh vực Hàn Linh Hi, "Bởi vì Linh Hi vốn không phải loại phụ nữ đó, bà Ô không phân biệt tốt xấu đã đánh người, có phải hơi quá đáng không?"
"Đúng vậy... phải đó..."
Mọi người nghị luận ầm ỉ khiến bà Ô chột dạ, bà ta muốn rút tay về, vậy mà cô gái trước mặt nhìn như yếu đuối mà sức lực lại rất lớn, cầm cổ tay cô ta chặt chẽ, nắm đến làm cô ta đau đớn.
"Buông tay!"
Trêи mặt Chu Đình Vũ là bộ dáng nhẹ như gió mây, chỉ là trong đôi mắt u ám kia đã tiết lộ tâm tình của cô, khiến Hàn Linh Hi nghi ngờ ánh mắt dịu dàng ấm áp thoáng qua vừa rồi chỉ là ảo giác, đây là khác biệt giữa băng và lửa, kém xa rất nhiều, cô chưa từng biết Chu Đình Vũ cũng sẽ tức giận như thế.
"Tôi không biết ai hèn hạ hãm hại Hàn Linh Hi như vậy, Linh Hi uống say, là sau khi tôi đến Kim Khải Lợi tìm Tiếu tổng thì gặp được cô ấy, đưa cô ấy về phòng nghỉ, chuyện này Tiếu tổng có thể làm chứng, ghi chép giám sát của Kim Khải Lợi cũng có thể làm chứng, nếu như cô không tin, tùy cô đi kiểm tra, nhưng mà bà Ô, nếu như tất cả đều là hiểu lầm, mời cô chịu trách nhiệm với lời nói, công khai xin lỗi với Linh Hi, cô không có tư cách chà đạp tôn nghiêm của người khác."
"Các người đang làm gì vậy?"
Giọng nói đàn ông trầm thấp vang lên, người xung quanh lui về hai bên nhường ra một con đường. Tiếu Mặc xanh mặt đi tới, tức giận của bà Ô lập tức giảm đi nhiều, "Anh, anh rể..."
"Không có tôi ở đây liền gây chuyện chỗ này, còn sợ chưa đủ mất mặt à? Tiểu Hàn là người tôi chọn, phẩm chất của em ấy sao cô hiểu rõ hơn tôi? Cô nghi ngờ em ấy là đang nghi ngờ tôi à?"
"Em, em không có ý đó..."
Cả vẻ mặt và giọng nói của Tiếu Mặc đều nghiêm túc, anh ta trừng mắt nhìn Ô Tử Ba, "Ngớ ra đó làm gì, còn không mau đưa vợ cậu về?!"
"Dạ dạ dạ..." Ô Tử Ba luôn mồm vâng dạ dẫn bà Ô xám xịt rời khỏi, người xung quanh kiêng kỵ sếp lớn ở đây cũng nhanh chóng tản đi, Tiếu Mặc vỗ vỗ vai Hàn Linh Hi xin lỗi với cô, "Để em bị oan rồi, chuyện này để anh xử lý, em đừng để trong lòng."
Hàn Linh Hi lắc đầu, vô thức nhìn sang hướng Chu Đình Vũ, cô thật không ngờ cô gái này sẽ vì giúp mình xóa nghi ngờ mà nói dối. Một vùng đất dưới đáy lòng dãn ra bong thành từng mảng, khiến Hàn Linh Hi không thể tiếp tục giữ thờ ơ, Chu Đình Vũ đều xuất hiện ở thời khắc nguy hiểm, như là ánh nắng mặt trời chiếu sáng bóng đêm, mang mình thoát khỏi khốn cảnh, trong cơ thể mỏng manh ấy có luồng sức mạnh không không thể nào đoán được.
"Đình Vũ... tôi..."
Lạnh nhạt trong mắt Chu Đình Vũ khiến Hàn Linh Hi chùn bước, cô trầm mặc vài giây, trực tiếp xoay người rời khỏi.
Muốn đuổi theo giữ cô lại ngay lúc này, nhưng có Tiếu Mặc ở đây, Hàn Linh Hi chỉ có thể đứng sau lưng Chu Đình Vũ, nhìn bóng lưng mảnh khảnh ấy ngày càng đi xa, tất cả cảm xúc trong lòng lại dâng lên lần nữa.
Quả nhiên, là đang giận mình sao.