Edit: Meimei
Hạ cửa xe oto xuống, đặt khuỷu tay lên trên thành cửa oto, Quan San ló đầu ra nói với Viên Mộng đang đứng ở bên ngoài: "Mỹ nữ, chờ cô thật lâu a. Có hứng thú cùng chúng tôi uống cà phê hay không?"
Kiều Gia Thuần ngồi một bên nhìn Viên Mộng thông qua cửa xe. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy người phụ nữ này ở khoảng cách gần như vậy, lần này cô thấy cô ấy rõ ràng hơn lần trước.
Viên Mộng lần này và lần trước không có gì khác nhau, cũng mặc cái màu trắng có hoa văn, chỉ là lần trước cô ấy mặc nó với váy ngắn còn lần này cô ấy mặc nó với quần dài màu đen.
Kiều Gia Thuần quan sát toàn thân cô ấy sau đó mới nhìn về khuôn mặt dịu dàng kia.
Trên người người phụ nữ này có một loại khí chất đặc biệt, cô ấy dịu dàng mà trầm tĩnh, cho dù lúc nãy có chiếc oto đột nhiên đi về phía cô ấy, trên khuôn mặt lộ ra vẻ hoảng trương cũng làm cho người khác nhìn mà đau lòng. Có lẽ đây chính là loại phụ nữ trong trắng thuần khiết như hoa bách hợp. Kiều Gia Thuần có chút đố kị cô ấy. Viên Mộng chính là người mà có thể làm cho Lục Cảnh Hành vứt bỏ đi chính người phụ nữ của mình.
Trong quán cà phê, Viên Mộng ngồi đối diện Kiều Gia Thuần và Quan San.
Từ đầu đến cuối, hình như cũng chỉ là Quan San nói chuyện, Viên Mộng thỉnh thoảng trả lời một vài câu hỏi của Quan San. Nhưng cũng phải dễ dàng để cho cô ấy trả lời, mà nếu có trả lời thì cũng chỉ nói chung chung.
Kiều Gia Thuần không nói gì nhưng ánh mắt của cô là không chút nào che dấu nhìn chằm chằm Viên Mộng. Viên Mộng dù có ngốc cũng có thể nghi ngờ tại sao một người phụ nữ lại nhìn chằm chằm vào một người phụ nữ khác như vậy.
Viên Mộng thản nhiên mặc cho Kiều Gia Thuần nhìn, cô phảng phất như không chú ý đến ánh mắt của Kiều Gia Thuần, thỉnh thoảng cô cũng sẽ nhìn sang mắt đối mắt với Kiều Gia Thuần.
Đó là một cô gái rất xinh đẹp. Đôi mắt đen nhánh, đôi môi giống như quả anh đào, nhưng điều mà để mọi người hâm mộ là làn da trắng mịn như trứng gà bóc của cô ấy, điều này làm cho cô trông có vẻ trẻ con và khả ái hơn.
Quan San vẫn còn đang tiếp tục nói: "Lục Cảnh Hành không có nói cho cô biết anh ta đã có bạn gái và còn chuẩn bị kết hôn. Nhưng mà cô cũng biết đấy, đàn ông mà, lúc có sơn hào hải vị bên cạnh thì lại muốn cháo trắng rau dưa. Cô nghĩ anh ta nghiêm túc với cô sao? Cô thực cho rằng anh ta sẽ lấy cô sao? Đừng có nằm mơ. Nếu anh ta lấy cô, người khác sẽ nói thế nào, nói anh ta cưới một người phụ nữ đã ly hôn còn mang theo con với chồng trước. Lại nói nếu anh ta là một người thông minh, anh ta sẽ vứt bỏ một người bạn gái có gia thế bối cảnh để đi theo một người chỉ có hai bàn tay trắng sao? Tôi thật hảo hảo thành tâm nói với cô, mặc dù cô muốn một bữa điểm tâm ngon thì cũng không nên mới thoát khỏi chồng trước như hố phân kia lại nhảy vào ổ sói Lục Cảnh Hành. Bằng không đến lúc phát hiện bị gạt, sẽ rất thống khổ a. Tôi khuyên cô, nếu muốn cầu tài thì thừa dịp hiện tại anh ta đang muốn những nhứ mới mẻ mà nhanh chóng lừa gạt anh ta một khoản, đồng thời cũng phải phòng hờ cho mình một lốp xe dự bị đến lúc cô bị vứt bỏ còn có thứ mà bám vào, cô thấy tôi nói có đúng không?"
Quan San giọng nói khẩn thiết, thực sự giống như đang vì người khác mà khuyên bảo, nhưng lời nói ra lại rất chói tai. Nếu như đổi lại là một nguời phụ nữ mạnh mẽ thì có lẽ hai người đã đánh nhau. Thế nhưng Viên Mộng không có, cô vẫn rất an tĩnh, tâm tình cũng không nóng giận, mặc dù cô biết Lục Cảnh Hành có bạn gái cô cũng không cảm thấy kinh ngạc.
Lục Cảnh Hành rất ưu tú. Lúc còn đi học, thành tích của anh rất tốt. Hiện tại anh không những có tiền mà còn có sức quyến rũ nữa. Anh không giống những người đàn ông khác, còn chưa tới ba mươi mà bắt đầu hói đầu, bụng bia đầy mỡ, thích khoa tay múa chân với phụ nữ rồi cười bỉ ổi. Những người đàn ông khác đều sẽ có khuyết điểm nhưng Lục Cảnh Hành thì không.
Nếu anh đã tốt như vậy, những người phụ khác cũng đều không bị mù, cho dù anh đã có bạn gái thì những người phụ nữ khác theo đuổi anh cũng là chuyện bình thường. Viên Mộng không cảm thấy chuyện này là ngoài ý muốn.
Cho đến cuối cùng, lúc Quan San cố gắng buộc Viên Mộng phải tỏ thái độ thì cô ấy nói: "Tôi và anh ấy không phải là quan hệ như hai người nghĩ, bất luận thế nào, tôi đều tin tưởng Cảnh Hành, cũng sẽ tôn trọng sự lựa chọn của anh ấy."
Viên Mộng rời đi, Quan San nhịn không được chửi thề: "Kháo! Người phụ nữ này thực là dầu muối gì cũng không chịu, so với tiểu tam của lão đầu nhà tớ thì lợi hại hơn."
Kiều Gia Thuần nói: " Tớ đã nói là không nên tới đây rồi mà, tớ và anh ấy đã chia tay."
Quan San nói: "Không phải là do tớ thấy cậu mấy ngày nay tinh thần ý chí sa sút cho nên mới đưa cậu đến đây cho cậu hết giận đó a. Mặc dù tớ không thể làm gì Lục Cảnh Hành nhưng trị người phụ nữ này thì vẫn được a. Nói như thế nào thì tớ cũng đã đấu với tiểu tam kia của ba tớ nhiều năm như vậy rồi."
Kiều Gia Thuần hỏi: "Chúng ta lừa gạt cô ấy như vậy thì có lợi ích gì?"
Quan San: "Ít nhất cũng có thể làm cho bọn họ hiểu lầm nhau. Tớ thật muốn xem tình cảm của bọn họ có phải là kiên cố như vàng. Chân ái? A a."
Về đến nhà, Kiều Gia Thuần thấy Kiều mẹ đang gọi điện thoại, thấy Kiều Gia Thuần thì vội vàng nói trong điện thoại: "Gia Thuần về rồi, tôi cúp trước nha... Được, tôi sẽ nói với nó."
Kiều mẹ cúp điện thoại thì gọi Kiều Gia Thuần tới bên này ngồi xuống.
"Đi đâu vậy?"
"Đến chỗ của San San."
"Một người bạn của mẹ muốn giới thiệu cho con một người con trai đặc biệt tốt..."
"Xem mắt?"
Kiều mẹ dừng một chút: "Đúng. Mẹ vốn thấy con còn nhỏ không vội nhưng a di kia nói người con trai kia điều kiện rất tốt. Con đi xem một chút, vạn nhất tốt thì đừng bỏ lỡ."
--
Buổi tối, Lục Cảnh Hành đến chỗ của Viên Mộng.
Trước đó Viên Mộng đã dỗ con ngủ, cô rót cho Lục Cảnh Hành một ly rượu vang.
Lục Cảnh Hành uống rượu vang, tivi đang phát một ca khúc, âm nhạc luôn có thể khơi mào nỗi buồn của con người, khiến con người tức thì trở nên cảm tính.
Lục Cảnh Hành thanh tỉnh lại, hơi say, lời muốn nói cách đây nhiều năm không nhịn được nói ra.
"Cậu biết không? Năm đó tớ thầm mến cậu." Lục Cảnh Hành uống một ngụm rượu vang, giống như cục xương mắc ở họng đã được nuốt xuống.
Viên Mộng lộ ra vẻ mặt khó tin: "Có thật không? Cậu đừng nói đùa như vậy."
"Thật." Lục Cảnh Hành nói.
"Cho đến bây giờ tớ vẫn không phát hiện. Cậu che giấu thật tốt." Viên Mộng chế nhạo.
Lục Cảnh Hành cười một tiếng, nhấp một ngụm rượu, rượu trong miệng có chút chát. Làm sao có thể không che giấu? Làm sao có thể biểu lộ ra? Năm đó anh không có gì cả.
Rèm của sổ không được kéo lên, Viên Mộng xoay người, xuyên qua cửa kính thủy tinh mà nhìn. Hôm nay thời tiết rất tốt, từ đây nhìn ra có thể thấy rõ ràng ánh trăng sáng dường nào.
"Hôm nay trăng rất đẹp, có phải không?" Thanh âm của Viên Mộng vừa thân mật lại vừa ôn nhu.
Lục Cảnh Hành từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy Viên Mộng, đặt hai tay trên bụng cô.
Anh cảm thấy anh có chút say bởi vì lúc này trong đầu anh hiện ra không phải gương mặt của Viên Mộng mà là Kiều Gia Thuần.
Anh khẽ lắc đầu một cái, biểu tình trên mặt có chút không biết tại sao.
Viên Mộng xoay người lại, hỏi: "Sao vậy?"
"Không sao." Lục Cảnh Hành nói.
Viên Mộng nhẹ nhàng kéo cánh tay Lục Cảnh Hành, cô ngẩng đầu lên, tiến lại gần muốn hôn môi anh.
Một tay khác của Lục Cảnh Hành đặt trên eo của Viên Mộng. Ban đêm yên tĩnh chỉ có tiếng tích tắc của đồng hồ treo tường.
Đột nhiên, một tràng chuông điện thoại di dộng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh của ban đêm.
"Xin lỗi." Lục Cảnh Hành nói.
Anh liếc nhìn điện thoại di động, sau đó đứng lên, đi tới bên cạnh cửa sổ nghe điện thoại.
Lúc nhận điện thoại, Lục Cảnh Hành không tự chủ nhíu mày: "Cô gửi địa chỉ cho tôi... Ừ... Tôi lập tức đến ngay."
"Muốn đi?" Viên Mộng đứng lên
"Ừ, có chút việc, tớ phải đi một chuyến." Lục Cảnh Hành nói.
"Cậu vừa mới uống rượu, có thể lái xe không?" Viên Mộng ân cần dịu dàng hỏi.
"Một ly rượu vang thôi, không sao." Lục Cảnh Hành đi ra ngoài.
"Lái xe cẩn thận." Viên Mộng nói.
"Ừ." Lục Cảnh Hành nói.
Viên Mộng muốn đưa Lục Cảnh Hành xuống nhà thì Lục Cảnh Hành ngăn lại: "Cậu vào đi, đi ngủ sớm một chút."
Viên Mộng nói: "Cậu cũng... đi ngủ sớm một chút."
"Ừ." Lục Cảnh Hành nói xong liền lập tức xoay người sải bước rời đi.
Viên Mộng đứng ở cửa nhìn bóng người biến mất ở cửa thang máy.
Lúc nãy, cô thật ra nghe thấy giọng của một người phụ nữ ở đầu bên kia nhưng cô sẽ không hỏi Lục Cảnh Hành đó là ai, tại sao trễ như vậy lại gọi anh. Nhưng cô nghĩ có thể để cho anh lúc đêm khuya còn uống rượu phải lập tức đi gặp người phụ nữ đó thì nhất định người đó rất quan trọng với anh.
Lúc Lục Cảnh Hành đến, Quan San đã sắp phát điên. Cô muốn kéo Kiều Gia Thuần đã uống say đứng dậy nhưng Kiều Gia Thuần cứ ngồi ỳ trên mặt đất làm thế nào cũng không chịu đứng lên.
Quan San không nhịn được nói: "Sau này mang cậu đi uống rượu nữa thì tớ chính là heo."
Kiều Gia Thuần uống say, cả người ngồi dưới đất không chịu đứng lên, Quan San mang giày cao gót căn bản không kéo cô đứng lên được.
Quan San vốn không muốn gọi cho Lục Cảnh Hành nhưng bạn trai của cô đang đi công tác cho nên chỉ có thể gọi điện cho đám bằng hồ cẩu hữu của cô. Nhưng lúc cô gọi tới thì không phải một người đang ở trong quán rượu xung quanh âm thanh huyên náo nói chuyện nửa ngày cũng không nghe được câu nào thì cũng đang uống rượu say không thể tới. Quan San tức giận cúp điện thoại, bọn họ a, thời khắc mấu chốt đều không dung được, thật không đáng tin mà.
Cô nhìn danh bạ điện thoại, xem xem còn có thể gọi điện cho ai nữa thì lúc này lại thấy tên Lục Cảnh Hành. Vốn Quan San không muốn gọi cho Lục Cảnh Hành vì Kiều Gia Thuần nói bọn họ đã chia tay nhưng dựa vào cái gì Gia Kiều thương tâm như vậy mà anh ta lại có thể ân ái với người khác, ít nhất cũng phải gọi anh ta nhìn một chút để cho anh ta áy náy. Cho dù tâm địa anh ta sắt đá không áy náy thì hôm nay cũng phải đem phiền phức lớn cho anh ta, để cho anh ta hao tổn tâm trí, để cho Lục Cảnh Hành cũng phải mệt mỏi như Gia Thuần.
Thậm chí, Quan San còn nghĩ đến có thể ngay lúc này Lục Cảnh Hành và Viên Mộng đang ở cùng nhau, nếu có một người phụ khác gọi anh ta ra ngoài lúc này, chắc hẳn biểu tình trên mặt Viên Mộng sẽ rất đặc sắc. Cô ta cũng có thể suy nghĩ nhiều, nói không chừng còn cùng Lục Cảnh Hành gây gổ, nói anh ta không nên đi.
Quan San tính toán tới tình huống này liền không chút do dự bấm gọi Lục Cảnh Hành.
Một lúc sau, Lục Cảnh Hành vội vàng đi đến.
Quan San nhìn thấy Lục Cảnh Hành, vội vàng ngoắc: "Gia Thuần uống say, giúp tôi một tay ôm cô ấy lên xe."
Kiều Gia Thuần vốn đang im lặng, nghe thấy từ "uống say" liền có phản ứng. Cô cười ngây ngô: "Hì hì, a a, tớ không có say, tớ còn muốn uống nữa."
Lục Cảnh Hành cúi người, một tay ôm eo Kiều Gia Thuần, một tay đặt dưới gối của cô, liền dễ dàng bế cô lên, động tác hiển nhiên rất thuần thục.
Quan San đi phía trước, dẫn Lục Cảnh Hành đi đến xe của cô. Cô đi đến xe mình, mở cửa xe, tỏ ý nói Lục Cảnh Hành đặt Kiều Gia Thuần vào đây. Nhưng Lục Cảnh Hành đi thẳng, tiếp tục ôm Kiều Gia Thuần đi về phía trước.
Quan San kêu: "Ai, ở đây mà."
Bước chân của Lục Cảnh Hành vẫn không dừng.
Quan San cảm thấy không đúng liền đuổi theo: "Anh làm gì vậy? Anh để cô ấy lên xe của tôi đi."