Edit: Meimei
Quan San cảm thấy không đúng liền đuổi theo: "Anh làm gì vậy? Anh để cô ấy lên xe của tôi đi."
Lục Cảnh Hành đã đi đến bên cạnh cửa xe của mình, một tay mở cửa, một tay ôm Kiều Gia Thuần.
Kiều Gia Thuần nháo một hồi cũng mệt nhọc, cô rũ đầu, dựa cả cơ thể vào người Lục Cảnh Hành, cô muốn tìm một vị trí thoải mái để ngủ. Có người cứ ôm tới ôm lui cô, không cho cô ngủ ngon, cô cau mày, đầu đụng chỗ này lại đụng chỗ khác, tóc rối loạn hết.
Quan San chạy đến ngăn Lục Cảnh Hành: "Anh đưa cô ấy cho tôi, anh muốn đem cô ấy đi đâu? Anh đây là có ý gì?"
Lục Cảnh Hành đặt Kiều Gia Thuần vào trong xe, đưa một tờ giấy cho Quan San.
Quan San không nhận: "Anh đây là có ý gì?"
"Là danh thiếp của tôi, phía trên có địa chỉ công ty tôi. Nếu cô không yên tâm, ngày mai có thể báo cảnh sát."
Kiều Gia Thuần lúc ở trên xe thì yên lặng ngủ nhưng đến chỗ của Lục Cảnh Hành, lúc ôm cô xuống hình như đã đánh thức cô, cho nên cô cựa quậy lung tung.
Chờ lúc vào nhà, cô giãy giụa, ngã xuống đất, hai chân đạp loạn, đụng trên sàn nhà vang "ầm, ầm". Lục Cảnh Hành ngồi xuống, ôm lấy cô, hôn một cái lên trán cô: "Xuỵt, an tĩnh một chút, người dưới lầu đều ngủ."
Kiều Gia Thuần dựa vào ngực anh, thân thể có chỗ dựa, đầu cô choáng váng, một hồi liền thấy buồn ngủ. Lục Cảnh Hành khẽ vuốt lưng cô, ở bên tai cô khẽ dỗ: "Ngoan."
Thanh âm rất nhẹ, mang theo khí tức của anh, rơi vào tai Kiều Gia Thuần, nhẹ nhành như lông chim vậy.
Tay của Kiều Gia Thuần đang nắm lấy áo sơ mi của anh cuối cùng cũng rủ xuống, cô đã ngủ rồi.
Kiều Gia Thuần mơ thấy mình nằm ngủ trong một đám mây rất nhẹ, rất mềm, rất thoải mái, còn rất ấm áp. Cô ngủ rất thoải mái. Đang lúc mơ mơ màng màng, có một tia nắng chiếu vào, mí mắt cô hơi hé ra. Cô nhìn thấy rèm cửa sổ màu xám tro được kéo ra một ít, cửa sổ mở, gió nhè nhẹ thổi vào, rèm cửa hơi đung đưa. Ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa sổ chiều vào.
Cảnh tượng này cô thấy rất quen thuộc, không có vấn đề gì, cô híp mắt một hồi rồi lại nhắm mắt. Lúc sắp vào giấc ngủ lại, cô đột nhiên giật mình một cái, hoàn toàn thanh tỉnh.
Cô lập tức từ trên giường ngồi dậy, vỗ đầu một cái, nguy rồi, chuyện tối hôm qua uống say cô không nhớ gì.
Cô nhìn khắp bốn phía, rèm cửa màu xám tro, chăn màu xám tro, rõ ràng là phòng ngủ trong nhà của Lục Cảnh Hành. Tại sao cô lại ở chỗ này? Không phải bọn họ đã chia tay rồi sao?
Cô cúi đầu nhìn xuống áo quần của mình, phát hiện vẫn là bộ quần áo ngày hôm qua cô mặc. Cô phát hiện móc khóa nịch ngực bị lỏng nên cô đưa hai tay ra sau cài lại.
Kiều Gia Thuần nghe âm thanh phía bên ngoài có người đi lại, cô ngồi trên giường, hai tay ôm mặt. Tại sao cô lại ở trong nhà của Lục Cảnh Hành? Có phải anh ấy đang ở bên ngoài hay không? Làm sao cô có thể như vậy mà đi ra? Hay là cô nên tiếp tục giả vờ ngủ?
Kiều Gia Thuần đi chân không đến cạnh cửa phòng, áp tai lên cửa, nín thở lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Cô nghe thấy tiếng chuông điện thoại của mình. Bỏ đi, cũng không thể tránh được. Cô mở cửa phòng đi ra.
Trong phòng khách không có ai. Dì giúp việc đang quét dọn nghe thấy động tĩnh thì nhìn Kiều Gia Thuần cưới nói: "Cô đã tỉnh."
Kiều Gia Thuần trước đây cũng đã gặp qua dì giúp việc này, là Lục Cảnh Hành thuê quét dọn nhà cửa.
Kiều Gia Thuần cười với bà ấy một tiếng, rồi đi đến bên ghế salon đang đặt túi xách của cô ở đó. Lấy điện thoại di động ra xem, là mẹ gọi đến. Cô ấn nút gọi lại.
"Gia Thuần, tối hôm qua con ở đâu?"
"Con ở với Quan San."
"Hôm nay coi mắt, con không phải là quên rồi chứ?"
"Ách... Không quên." Thật ra thì cô hoàn toàn quên mất.
"Vậy con trang điểm, ăn mặc gọn gàng, chớ đến trễ."
"Được, mẹ."
Kiều Gia Thuần cúp điện thoại thì thấy có mấy cuộc gọi nhỡ từ Quan San. Cô liền gọi lại cho Quan San.
"Gia Thuần, cậu thế nào rồi?"
"Cậu nói xem?"
"Trước đó có gọi cho cậu mấy cuộc mà cậu không bắt máy, mới tỉnh dậy sao?"
"Ừ."
"Ngủ một giấc đến mười hai giờ, xem ra tối hôm qua rất kịch liệt nha, tình xưa trở lại a."
Kiều Gia Thuần liếc mắt nhìn phòng vệ sinh, dì giúp việc vẫn còn ở trong đó, cô hạ thấp giọng nói: "Tối hôm qua xảy ra chuyện gì? Không phải tớ ở cùng với cậu sao? Tại sao lúc tỉnh dậy tớ lại ở trong nhà của Lục Cảnh Hành?"
"Hắc, sao cậu không tự mình đi hỏi anh ta?"
"Chuyện tối hôm qua thực sự tớ không nhớ gì cả, hơn nữa lúc tỉnh dậy anh ấy đã không có ở đây. Tớ trở về liền tính sổ với cậu, dám đem tớ giao cho anh ấy."
"Hắc, tối hôm qua cậu uống rượu say cứ ngồi trên mặt đất mãi, không chịu động. Cậu lại nặng như vậy, tớ căn bản không thể đưa cậu về. Vì vậy không gọi anh ta thì gọi ai? Phải gọi anh ta tới chịu tội, dày vò anh ta."
"Tớ không nói chuyện với cậu nữa, tớ sắp trễ giờ rồi."
Kiều Gia Thuần rửa mặt, thay áo quần. Đồ của cô còn chưa dọn đi. Trước là do không có tâm tình, sợ xúc cảnh sinh tình, bây giờ đứng ở chỗ này, cảm giác cũng không khó tiếp nhận như trong tưởng tượng. Vì vậy cô muốn ngày khác rảnh rỗi sẽ tới đây đem đồ của mình dọn đi. Không biết tại sao Lục Cảnh Hành không thúc giục cô, có lẽ là ngại.
Khi Kiều Gia Thuần vội vội vàng vàng rời đi, dì giúp việc gọi lại: "Không ăn gì hết sao? Tiên sinh nói tôi chuẩn bị bữa sáng cho cô."
Kiều Gia Thuần vội vàng khoác khoác tay với dì giúp việc, rời đi.
Đến chỗ hẹn, người giới thiệu nhanh mắt phát hiện ra cô. Bà ấy đứng lên ngoắc cô: "Gia Thuần."
Kiều Gia Thuần quay đầu nhìn thấy bà ấy, đồng thời cũng nhìn thấy người ngồi đối diện, là một người đàn ông mặc bộ quần áo nhìn rất thoải mái. Gương mặt của anh ta vừa vặn bị chậu hoa trong phòng che mất.
Kiều Gia Thuần đi tới, người đàn ông đó cũng xoay đầu, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Lý Tuấn? Tại anh lại là anh ta?
Lý Tuấn đứng lên, nhìn Kiều Gia Thuần mỉm cười.
Người giới thiệu vội vàng giới thiệu hai người với nhau. Bà chẳng qua chỉ là giới thiệu một chút thông tin cơ bản của hai người sau đó liền lập tức công thành rút lui, trả lại không gian cho hai người trẻ tuổi bọn họ.
Người giới thiệu rời đi, Lý Tuấn cầm bình trà trái cây bên cạnh lên, rót cho Kiều Gia Thuần một ly.
Kiều Gia Thuần nhận lấy trà, nói: "Thật không nghĩ tới là anh."
"Anh cũng vậy."
"Đây là lần đầu tiên em đi xem mắt."
"Anh cũng vậy."
"May là người quen, nếu không sẽ rất lúng túng, ha ha." Kiều Gia Thuần vui mừng.
"Gia Thuần, em nhìn xem muốn ăn cái gì?" Lý Tuấn đưa thực đơn cho cô.
Kiều Gia Thuần cũng không khách khí, chọn mấy món mình thích ăn rồi đưa thực đơn lại cho Lý Tuấn.
Lý Tuấn cũng chọn hai món.
Lý Tuấn ôn nhu lại hài hước, còn rất biết chiếu cố con gái.
Kiều Gia Thuần quả thật có chút đói, cảm thấy nhà hàng này cũng không tệ. Cô vừa ăn vừa cùng Lý Tuấn trò chuyện. Hai người, một người nói, người kia phối hợp, nhìn rất hòa hợp.
Lý Tuấn bỗng nhiên vòng vo đổi đề tài hỏi Kiều Gia Thuần: "Lần trước em nói em có bạn trai, vậy bây giờ hai người đang ở chung với nhau?"
Kiều Gia Thuần đặt đũa xuống, uống một ngụm ngước, cảm giác có chút miễn cưỡng nói: "Chúng em đã chia tay. Nếu không em cũng sẽ không đi coi mắt."
Lý Tuấn ôn nhu nhìn cô, nói: "Gia Thuần, anh nói anh sẽ giữ lời."
Kiều Gia Thuần nhìn Lý Tuấn, cô nhớ lời anh nói lần trước, anh nói anh sẽ chờ cô.
Cô lắc đầu một cái, trải qua thất bại tình yêu lần trước, cô tạm thời không muốn nói chuyện yêu đương.
Vì vậy lúc hai người đi ra khỏi nhà hàng, cô không nói với Lý Tuấn cô không có lái xe, cô không muốn anh đưa cô về. Cô để cho Lý Tuấn đi về trước.
Sau khi Lý Tuấn rời đi, cô mới vẫy tay gọi taxi, có điều hai chiếc xe chạy qua đều đã có khách.
Lúc này, sau lưng cô truyền tới âm thanh: "Kiều Gia Thuần?"
Kiều Gia Thuần quay đầu, nhìn thấy là Bàng Tử: "Là anh a."
Bàng Tử thật cao hứng, anh suy nghĩ một chút, hỏi dò: "Đến tìm Lục ca?"
Kiều Gia Thuần thấy ánh mắt Bàng Tử liếc lên trên liền hiểu hóa ra Lục Cảnh Hành ở trên lầu, cô lắc đầu.
"Lục ca ở trên lầu, không muốn cùng lên sao?" Bàng Tử giống như muốn xác định điều gì.
Kiều Gia Thuần nói rõ: "Chúng em đã chia tay."
Bàng Tử lập tức lộ ra vẻ mặt xin lỗi: "Thật xin lỗi..."
"Không sao." Kiều Gia Thuần nói.
Lúc này cô thấy một chiếc taxi đi đến liền vẫy vẫy, có điều có người còn nhanh hơn cô, chiếc xe taxi đó liền chở người kia đi.
Bàng Tử thấy vậy nói: "Anh đưa em về nhé."
Kiều Gia Thuần nói không cần.
Bàng Tử rất nhiệt tình, giữ vững lời nói muốn đưa Kiều Gia Thuần về, có điều lúc này vừa vặn có một chiếc taxi đi đến, thấy Kiều Gia Thuần vẫy liền dừng lại. Kiều Gia Thuần lên xe, nói với Bàng Tử: "Tạm biệt."
Bàng Tử có chút tiếc nuối: "Tạm biệt."
Xe taxi rời đi, Bàng Tử đi lên lầu, vào phòng đã được bao sẵn, thấy một mình Lục Cảnh Hành đang cúi đầu ngồi đó, không biết là đang suy nghĩ chuyện gì. Bàng Tử đi vào liền hỏi: "Trương Minh còn chưa đến?"
"Phòng vệ sinh." Lục Cảnh Hành lời ít ý nhiều.
Trương Minh hẹn Lục Cảnh Hành ăn trưa bàn công việc, Bàng Tử nghe vậy thì nhất định đòi đến, liên quan đến chuyện làm ăn, hắn muốn cố gắng một chút.
Bàng Tử nhớ tới chuyện gặp Kiều Gia Thuần ở bên dưới thì nói với Lục Cảnh Hành: "Lúc nãy ở dưới lầu tớ gặp Kiều Gia Thuần, cô ấy nói các cậu đã chia tay?"
Lục Cảnh Hành đang chơi điện thoại, nghe vậy nhưng không đáp lại.
Bàng Tử còn chưa bỏ ý định, tiếp tục hỏi: "Thật sự chia tay, hay là cô ấy đang giận cậu chuyện gì?"
Lục Cảnh Hành nhìn hắn hỏi: "Có quan hệ với cậu?"
Không nghĩ đến Lục Cảnh Hành nói như vậy, Bàng Tử ngượng ngùng, tự tìm bậc thang để xuống: "Tớ chỉ là tò mò một chút."
Lục Cảnh Hành thoáng giương mắt: "Cậu và cô ấy không thích hợp."
Bàng Tử bị bất ngờ không kịp đề phòng, không nghĩ đến Lục Cảnh Hành có thể nói thẳng một câu như vậy, có chút bị hù dọa, vội vàng giải thích: "Xem cậu nói kìa, tớ không có ý nghĩ đó."
Lục Cảnh Hành không nói gì, tiếp tục cúi đầu chơi điện thoại.
Bàng Tử thấp thỏm trong lòng, có phải Lục Cảnh Hành biết chuyện hắn gửi tin nhắn cho Kiều Gia Thuần? Bởi vì tin nhắn hắn gửi cho Kiều Gia Thuần nên bọn họ mới chia tay, là hắn là Lục Cảnh Hành trễ nãi phải ôm trái ấp cho nên Lục Cảnh Hành mới tức giận hắn. Nhưng nếu quả thật như vậy thì Lục Cảnh Hành phải có hành động mạnh mẽ với hắn mới đúng chứ không phải là chỉ nói vài câu hời hợt như vậy chứ.
Bàng Tử nơm nớp lo lắng suy nghĩ.
Bỗng Lục Cảnh Hành đột nhiên nói một câu: "Tốt nhất là như vậy."
Lúc này Trương Minh vừa vặn trở lại: "Thức ăn còn chưa lên?"
Bàng Tử đang quẫn bách giống như tìm được cơ hội, vội vàng đứng lên: "Để tớ đi thúc giục một chút!"
Bàng Tử đi ra khỏi phòng, quẫn bách trên mặt ít đi mấy phần nhưng lại tức giận thêm mấy phần. Hắn thấy Lục Cảnh Hành quá mức bá đạo, anh không cần thì không có nghĩa người khác cũng không cần.