Trong mấy ngày tiếp theo, tôi không đến gặp Lâm Yến Thời nữa.
Trí nhớ của tôi hơi giảm sút rồi nên phải ở lại nghĩa trang để tĩnh đưỡng.
Trần Y Nhiên đến tìm tôi.
“Chị chuẩn bị đi đầu thai đây.”
Tôi mỉm cười hỏi chị ấy, “Chị đã nghĩ thông chưa?”
“Ừm, cả cái nên buông lẫn cái không nên buông, em cũng hãy buông bỏ nó đi. Chỉ có như thế mới dễ dàng bắt đầu cuộc sống mới khi đi đầu thai.”
“Khi nào chị đi?”
“Đêm nay.”
Tôi chán nản gật đầu: “Vậy tốt rồi.”
“Nhớ tới tiễn chị đấy.”
“Chắc chắn em sẽ tới mà.”
Khi tôi đến tiễn Trần Y Nhiên đi, cánh cửa dẫn đến hoàng tuyền đã mở ra.
Chị ấy ôm tôi: “Tô Lật, em buông nó xuống sớm đi.”
“Em…”
Tôi định nói lời tạm biệt với chị, nhưng cảnh tượng trước mắt lại khiến tôi sững sờ.
Chính là người đó.
Người mới mãn hạn tù hôm trước.
Chính hắn ta đã ra lệnh cho những người đó đánh tôi đến chết, vì lúc đó trời đang mưa nên hắn đã kịp tiêu hủy tất cả bằng chứng về họ.
Sau đó, chuyện này được xác nhận là một cuộc ẩu đả ác ý.
Cùng với việc có nhiều mối quan hệ khác nhau, hắn chỉ bị kết án ba năm tù.
Còn đối với băng nhóm xã hội đen kia, họ có thể bị kết án như họ muốn.
Trong mắt tôi tràn đầy sự hoài nghi.
Người đàn ông đó mặc quần áo bình thường, của một thương hiệu thể thao nổi tiếng, cỏ vẻ như sau khi ra tù hắn sống rất sung sướng.
Tôi còn tưởng mối tai họa kia còn sống dài dài, không ngờ lại thấy hắn ở đây.
Tôi nhớ mang máng hắn tên là Vương Việt.
Hồn ma khi xuất hiện ở đây sẽ giữ nguyên trạng thái ban đầu khi họ chết.
Tên Vương Việt kia, có lẽ là chết rất khổ sở.
Nó không giống như một vụ tai nạn.
Mà giống như có ai đó cố ý gây ra hơn.
Trần Y Nhiên đẩy đẩy vai làm tôi xiêu xiêu vẹo vẹo ngã về sau.
“Tô Lật, em làm sao vậy? Chị thậm chí còn không dùng sức.”
Một ý nghĩ đáng sợ xuất hiện trong đầu tôi và cứ thế lớn dần lên.
Tôi ôm lấy ngực, cau mày, ngồi xổm xuống, trái tim tôi có lẽ là bị một đôi bàn tay vô hình xé tan thành từng mảnh, nước mắt tôi như thủy triều đột ngột dâng trào.
Tôi thậm chí còn không thể nói cả câu, chỉ có thể gọi cái tên mà tôi biết rất rõ.
“Lâm Yến Thời…”
“Em sao thế?” Y Nhiên vẫn lo lắng hỏi.
“Là Lâm Yến Thời.”
Đúng là Lâm Yến Thời.
Đó là lý do tại sao anh ấy muốn đến gặp tôi.
Đó là lý do tại sao anh ấy đến muộn vậy.
Anh ấy có bị thương không? Có bị thương không chứ?
Đó là lý do tại sao anh ấy lại bảo tôi yên tâm an nghỉ đi.
Lâm Yến Thời.
Em sao có thể an nghỉ được đây.
Khi tôi đến tìm Lâm Yến Thời, anh ấy đang loay hoay với máy tính của mình.
Nhìn thấy tôi, anh ấy mỉm cười, cứ như tôi chỉ là một người bình thường mà thôi.
“Đã nhiều ngày em không tới rồi, em định làm gì đây? Có tên ma nam nào đến bắt chuyện với em sao, có đẹp trai hơn so với tôi…”
“Anh người sao?”
Tôi ngắt lời anh.
Anh ấy ngừng một chút rồi lại nói tiếp: “Mấy ngày nay em không ở đây, đời sống tình cảm của tôi quả nhiên suôn sẻ hơn rất nhiều…”
“Lâm Yến Thời.” Tôi gằn giọng, nói rõ ràng từng từ từng từ một.
Anh ấy im bặt.
“Em đang hỏi anh, anh người sao?”
Nói đến cuối giọng tôi có chút run, tôi không thể tưởng tượng được câu trả lời của anh.
Anh ấy nhìn tôi: “Đúng vậy, là tên mới ra tù.”
Nước mắt tôi lại trào ra một cách bất lực.
Giọng nói đã nghẹn ngào: "Lâm Yến Thời, tại sao chứ, sau này anh làm thế nào đây... "
Anh đã người vì tôi.
Anh ấy rõ ràng là một người có tương lai tươi sáng, nhưng anh ấy đã trở thành một kẻ người vì tôi.
Lâm Yến Thời nhẹ nhàng nói, "Đây mới chỉ là bắt đầu."
Tôi liên tục lắc đầu: “Đừng làm nữa, nhỡ anh bị bắt thì sao?”
Nước mắt đã làm mờ tầm nhìn của tôi, và khuôn mặt của Lâm Yến Thời cũng biến thành những đốm nhỏ.
“Lâm Yến Thời, anh bỏ qua đi, em đã chấp nhận cái của mình, anh cũng nên…” Trái tim tôi như bị bóp nghẹt, tôi không thể đứng thẳng người, khóc lóc cầu xin anh, “Đừng mắc kẹt trong quá khứ nữa, ít nhất anh cũng nên sống một cuộc sống hạnh phúc, đi làm như bình thường, yêu đương với người khác.”
Đừng vì em mà rơi vào vũng lầy này.
Lâm Yên Thời dùng đầu lưỡi liếm liếm khóe môi dưới, giọt nước mắt muốn kìm nén cuối cùng cũng rơi xuống.
“Tô Lật, em biết không?” Anh ấy ngừng đấu tranh, nhìn tôi.
Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt ấy.
Anh ấy rơi một giọt nước mắt, nó chảy qua lòng bàn tay tôi, tôi không cảm nhận được, nhưng tôi biết chắc rằng nó rất nóng.
"Vào ngày em bị , anh đã định cầu hôn em."
Tôi sững người,rồi gục đầu xuống.
Anh ấy đưa tay ra vuốt má tôi, có điều là anh không thể chạm vào nó.
Sau đó anh cau mày lắc đầu: “Không phải như bây giờ, cả nước mắt anh cũng không thể lau cho em được.”
“Sao lại là em chứ?” Giọng anh đầy sự thê lương.
“Sao nhất định phải là em chứ?”
“Anh sẽ khiến đám người đó phải trả giá.”
Tôi run run, “Anh định làm gì?”
Anh ấy cười khúc khích, lấy ra một cái USB.
“Ít nhất phải công khai tất cả những thứ có trong này đã.”
“Làm sao mà anh có được nó?”
Trong USB này là bản tóm tắt những bằng chứng mà tôi đã thu thập được.
Một bản báo cáo về quỹ đen đằng sau tập đoàn Tề Thịnh, với dữ liệu khổng lồ này đủ để hạ bệ một tập đoàn hùng mạnh, nhưng cũng sẽ mang đến vô vàn rắc rối.
Cái của tôi là một ví dụ đẫm máu.
Không ai nhìn thấy thông tin này ngoại trừ tôi. Trước khi điều tra, tôi đã tìm cớ để chia tay với Lâm Yến Thời.
Nhưng tôi không ngờ rằng anh ấy lại tìm thấy nó dưới gốc cây hòe đó.
“Sao em chưa bao giờ nói với anh?”
Có những tia sáng trong mắt anh.
“Em yêu, em biết anh có ý định , sao em lại không nói gì?”
Tôi cụp mắt xuống.
Đâu phải cứ khóc mới gọi là đau.
Lâm Yến Thời lúc nào cũng tỉnh lại trong cơn đau.
Thật ra lúc đầu tôi chỉ định lặng lẽ ở bên anh một thời gian rồi rời đi.
Tôi đã chứng kiến anh thành lập công ty, chứng kiến anh ngày càng sống tốt hơn.
Anh ấy là thiên tài, là một người nổi bật.
Cho dù là làm việc gì, anh ấy cũng đều có thể làm tốt.
Nhưng chứng mất ngủ và đau thắt ngực hàng đêm chứng minh rằng cái của tôi đối với anh như một loại tra tấn.
Sau đó anh lại lao đầu vào công việc đến mê mệt.
Tôi đã nghĩ rằng thời gian rồi sẽ chữa lành vết thương cho anh, chỉ cho đến khi anh ấy đi mua rất nhiều thuốc ngủ.
Vào cái đêm anh định ấy, có một cô gái nhiệt tình và chủ động đến mức muốn theo anh về nhà.
Tôi nhìn anh lạnh lùng từ chối.
Cuối cũng tôi cũng xuất hiện và khiến cô gái kia sợ hãi bỏ chạy.
Rồi quay sang làm mặt quỷ với Lâm Yến Thời.
Tôi nghĩ rằng anh ấy cũng sẽ hoảng sợ, vậy mà anh ấy lại không làm thế.
Anh ấy nói đã lâu rồi không gặp em.
Bây giờ nghĩ lại, có lẽ trong đầu anh đã diễn đi diễn lại rất nhiều lần cảnh tôi quay lại.
Mặc dù ban đầu vẻ mặt không có chút gợn sóng nào, nhưng sự ẩm ướt trên gối đã phản bội anh.
Lâm Yến Thời.
Cái đồ mít ướt.