“Anh đừng làm chuyện này nữa có được không?”
Anh ấy lắc đầu, “Không được đâu.”
Tôi nức nở: “Anh không thể từ bỏ chuyện này sao?”
“Không thể nào.”
Tôi mím môi.
“Tô Lật, em có biết anh bắt đầu thích em từ lúc nào không?”
“Em không biết.”
“Em là trẻ mồ côi, khó khăn lắm mới có thể vào được ngành báo chí ở đại học. Lần thứ hai chúng ta gặp nhau cũng chính là khởi đầu của tình yêu anh dành cho em.”
Tôi vẫn nhớ.
Lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau là trong một quán bar, hoàn toàn là do hơi men kích thích.
Lần thứ hai là khi tôi đến một khách sạn tìm bằng chứng, bị bọn họ phát hiện, truy đuổi khắp nơi.
Chính Lâm Yến Thời đã cứu tôi.
Lúc đó tôi còn rất trẻ, không biết khi nào mình sẽ vì công việc này.
Vì vậy tôi rất tận hưởng thời gian tươi đẹp ấy, ngoài ra thì tôi cũng rất thích cơ thể của Lâm Yến Thời.
Anh ấy sau khi biết nghề nghiệp của tôi đã hỏi: “Công việc này nguy hiểm lắm, sao em lại làm?”
Lúc đó tôi có ấn tượng tốt về anh ấy lắm.
Anh không thuyết phục tôi như những người khác.
“Cô gái nhỏ, đừng làm những chuyện nguy hiểm như vậy.”
“Em là một cô gái, công việc phóng viên không an toàn với em đâu.”
“Trở thành phóng viên giải trí ấy, đó mới là công việc dành cho em.”
Thay vì những lời như thế, anh lại chân thành hỏi lý do tại sao tôi lại chọn công việc này.
Anh ấy tôn trọng nghề nghiệp của tôi.
“Vì báo chí là tai mắt của nhân dân, nếu phải mạo hiểm thì tại sao không thể là tôi?”
Tôi yêu nghề của mình.
Có lẽ là do tôi luôn cô đơn và không có hy vọng với cuộc sống này.
Tôi thản nhiên nói: "Nếu thật sự gặp nguy hiểm, tôi hy vọng mình được một cách xứng đáng."
Lâm Yến Thời nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng chưa từng thấy.
“Vậy nếu như những thông tin này không được tiết lộ và những nạn nhân kia không được giải cứu, em có hối hận không?”
“Tô Lật, anh hy vọng cái của em là xứng đáng.”
“Cũng mong rằng linh hồn của em sẽ được yên nghỉ.”
Sau đó tôi mới biết rằng Lâm Yến Thời đã chuẩn bị tất cả những chuyện này trong bốn năm.
Có lẽ anh ấy đã muốn bỏ cuộc giữa chừng, mặc kệ mọi thứ.
Nhưng vì sự xuất hiện trở lại của tôi đã khiến tinh thần chiến đấu của anh nhen nhóm.
Vậy ra chính tôi là người đã tạo ra tình hình như hiện tại.
Tôi đã trở thành lý do để anh ấy sống tiếp.
Anh ấy từng làm ở ngân hàng đầu tư, rồi lại chuyển sự nghiệp sang lĩnh vực truyền thông, thành lập công ty bằng số tiền tiết kiệm bấy lâu.
Anh có một tài khoản với vô số người hâm mộ.
Ngoài ra còn làm ra được một APP.
Tôi nhìn anh bình tĩnh nhấn phím Enter.
Đoạn video anh ấy quay lại trước đó được lan truyền chóng mặt.
“Tôi dùng thân phận thật của mình để báo cáo chuyện này, bệnh viện Ái Tề, bệnh viện tư nhân thuộc quyền sở hữu của tập đoàn Tề Thịnh đã lợi dụng vị thế của mình để bắt cóc và buôn bán bất hợp pháp các cô gái trẻ chưa đủ tuổi vị thành niên, đồng thời còn thực hiện các hoạt động bất hợp pháp như lấy trứng và ép buộc họ làm gái ."
“Vương Thịnh, con trai của chủ tịch tập đoàn Tề Thịnh đã mở một hộp đêm ở thành phố A, tụ tập đánh bạc, chơi ma túy cùng đánh nhau, thế lực tà ác này vẫn đang lớn mạnh.”
“Thậm chí tên này còn coi thường luật pháp, tùy ý giết người. Bốn năm trước hầu như tất cả các phóng viên điều tra hiện trường đều bị hắn giết, nhưng vì không có đủ bằng chứng nên kẻ phạm tội này vẫn còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.”
Đính kèm còn có một thông cáo báo chí do tôi viết và rất nhiều ảnh chụp.
Có thể nói là hành động vô nhân tính.
Những bức ảnh ấy do tôi và các đồng nghiệp chụp trong những chuyến xâm nhập vào hang ổ của bọn chúng, tận mắt chứng kiến những cô gái khỏa thân bị giam giữ, chờ đám người đó đưa đến bệnh viện Ái Tề.
Từ lâu nhóm người này đã hình thành chuỗi công nghiệp bất hợp pháp.
Trong ba năm nay, tôi đã nghĩ rằng những thứ này sẽ không được xuất hiện trước mắt thế giới này nữa.
Sau cái , tôi đã gần như chấp nhận nó.
Với sức của mình, tôi không thể nhổ bỏ nó đi được.
Tôi quan tâm đến những người vô tội đó, nhưng tôi cũng biết mình nhỏ bé như thế nào.
Vương Thịnh chỉ đạo Vương Việt giết chúng tôi, còn hắn ta tận hưởng sự vinh quang và giàu có từ nguồn lợi phi pháp mang lại.
Làm sao mà không ghét cho được?
Nhưng tôi muốn người mình yêu được sống tốt.
Vậy mà Lâm Yến Thời lại không nguyện ý.
Những người hâm mộ tài khoản của anh ấy rất mạnh.
Chỉ trong nửa tiếng đã đẩy chuyện này lên top hot search, khiến cho dư luận vô cùng phẫn nộ.
Anh ấy biết cách tận dụng dư luận tốt hơn tôi nhiều.
Bốn năm trước khi tôi đưa những bằng chứng này cho tổng biên tập quen thuộc thì bị từ chối vì vụ việc này quá lớn.
Vậy nên tôi đã sử dụng tài khoản của mình để đăng nhưng cuối cùng lại bị xóa.
Vì vô tình để lộ vị trí của bản thân, tôi đã bị bắt và tra tấn trước khi bị đánh chết.
Nhưng hiện tại, bởi vì tính nghiêm trọng của sự việc, rất nhiều phương tiện truyền thông đã không còn im lặng nữa mà đã lên tiếng về việc này.
Công chúng kiến nghị điều tra kỹ lưỡng tập đoàn Tề Thịnh.
Cuối cùng tôi cũng nhận ra rằng đã không còn đường nào để quay lại nữa.
Sức mạnh của một người là rất nhỏ.
Trong vài tháng sau đó, Lâm Yến Thời liên tục chấp nhận các cuộc phỏng vấn, sao lưu bằng chứng và giao nộp cho cảnh sát.
Anh cũng nhận được những lời dọa giết.
Lúc nhận được bàn tay bị còn vương đầy , tay anh run lên.
Đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng, cố hít một hơi thật sâu.
Tôi thấy xót xa khi thấy anh như vậy, nghĩ rằng anh đang sợ hãi.
Tôi không biết bản thân đang an ủi anh ấy hay chính mình: "Không sao đâu, sẽ không sao đâu mà."
Lâm Yến Thời rơi nước mắt, giọt nước mắt ấy rơi xuống sàn.
Vẻ mặt anh đầy sự buồn bã.
Đó là lần đầu tiên tôi thấy anh buồn như vậy.
“Tô Lật, trước đây em có phải chịu đựng những chuyện này không? Trong mấy tháng chúng ta xa nhau ấy.”
Tôi sững người, ký ức khủng khiếp đã bị phủ đầy bụi ấy một lần nữa hiện ra trước mắt.
Không chỉ bị dọa giết, hắn còn gửi những bức ảnh kinh khủng hồi còn ở trại trẻ mồ côi đến cho tôi.
Là lúc tôi bị viện trưởng chửi rủa vì làm vỡ cốc vào ban đêm.
Đó là sự bất lực của kẻ mạnh khi yêu cầu tôi phải nộp chứng cứ ra sao.
Nhưng lòng tôi đã quyết, kiên định phải vạch trần chuyện này.
Tôi mở miệng nhưng không nói ra được.
Lâm Yến Thời nhìn tôi, giọng khàn khàn, “Đồ ngốc.”
Tôi thấy anh ấy cũng rơi nước mắt, cười nói: “Hoa nhài của anh là một người rất tốt.”
Nhưng người rất tốt này thậm chí còn không thể ôm lấy anh.
Toàn bộ quá trình kéo dài suốt một năm.
Lâm Yến Thời tiếp tục hợp tác với bên phía cảnh sát.
Tuy nhiên lại có một tình tiết nhỏ xảy ra ở giữa.
Vương Việt là anh họ của Vương Thịnh, nhưng anh ta chưa được tìm thấy và được đưa vào danh sách những người mất tích.
Lâm Yến Thời vẫn giữ im lặng về chuyện này.
Hoạt động điều tra của cảnh sát vẫn tiếp tục được tiến hành.
Nhưng các sự việc liên quan đan xen vào nhau đến nỗi không thể hoàn thành việc điều tra trong một sớm một chiều được.
Vì vậy, Vương Thịnh được cho tại ngoại, Lâm Yến Thời đã đến tìm hắn ta ở club.
Anh ấy không trốn tránh bất cứ tai mắt nào mà đưa Vương Thịnh đến một căn nhà cũ ở ngoại ô.
Có lẽ ai đó đã gọi cho cảnh sát.
Điện thoại của Lâm Yến Thời reo lên.
Anh ấy thẫn thờ tắt máy.
Có vô số công cụ phía sau anh.
Anh ấy đã bật chức năng phát sóng trực tiếp trong APP mà mình đã phát triển.
Số lượng người xem đã tăng vọt và tôi nghĩ chuyện này đã trở thành chủ đề nóng.
Anh mặc lại chiếc áo mưa mình đã mặc khi đi tìm tôi ở nghĩa trang.
Những người vào xem cũng càng lúc càng đông.
“Chúa ơi, anh ta định làm gì vậy?”
“Anh ta không phải đang muốn phát sóng trực tiếp vụ người đó chứ?”
“Không, hãy đợi đã, cảnh sát đang điều tra rồi.”
“Bạn gái của anh ta bị Vương Thịnh sai người đánh chết đúng không?”
“Nhưng đây là hành động giết người rồi, anh ta cũng sẽ phải nhận hình phạt.”
Khi Vương Thịnh tỉnh dậy, thấy mình đang bị trói, hắn ta bắt đầu chửi rủa.
Lâm Yến Thời phớt lờ nó, thay vào đó anh bắt đầu tìm kiếm công cụ phù hợp.
Vương Thịnh đã sợ hãi.
“Tôi sẽ cho anh tiền, tôi sẽ cho anh tiền mà, chết tiệt! Đừng giết tôi được không?”
Anh ta có cái đầu bự cùng đôi tai to, dáng người mập mạp đang cầu xin sự thương xót.
Lâm Yến Thời đâm vào chân anh ta một cách gọn gàng, văng khắp nơi.
Livestream lúc này cũng đã tắt.
Nhưng đã đủ hiệu quả rồi.
Tôi nói, “Lâm Yến Thời, sớm muộn gì hắn ta cũng được tìm thấy.”
Anh ấy hiểu ý tôi.
“Thời gian thử thách còn dài lắm, anh không có nhiều thời gian, em cũng vậy phải không?"
Tôi mím môi, đúng vậy, không còn lâu nữa, tôi sắp tiêu tán rồi.
Vương Thịnh hét lên đau đớn, mồ hôi đầm đìa.
Hắn tức giận gầm lên, "Anh đang nói chuyện với ai vậy, mau thả tôi ra!"
Lâm Yến Thời cau mày, sau đó cười nói: "Rồi mày sẽ biết."
Rồi chậm rãi lấy ra một cái búa: "Mà cách mày nói chuyện thật là..."
Chiếc búa đập mạnh vào miệng Vương Thịnh, vài chiếc răng bị gãy máu thịt lẫn lộn, Lâm Yến Thời nhét một chiếc khăn vào cái miệng hôi hám đó.
Anh ấy rũ mắt xuống và tiếp tục nói, "Thật sự khiến tao rất khó chịu."
Vào lúc đó, tôi có lẽ đã hiểu được——
Mục đích phát sóng trực tiếp của anh ấy.
Có vô số cách để xóa mọi thứ trên Internet.
Và những gì anh làm là sử dụng lần phát sóng trực tiếp này để đẩy vụ việc lên đỉnh điểm.
Lâm Yến Thời đã bị bắt.
Vào thời điểm đó, Vương Thịnh đã là một xác .
Liệu loại ma này có xuống đến tầng của địa ngục không?
Tuy nhiên, trước khi hắn xuống đó, những cô gái bị hại kia phải xé xác hắn đã.