A Liệt hít mạnh một hơi chân khí, chàng phát giác mở miệng nói năng được liền hỏi :
- Nếu tại hạ không nói rõ người ở gia phái nào thì các vị nhất định không chịu buông tha:
phải vậy không?
Lão lùn đáp :
- Dĩ nhiên là thế.
A Liệt nói :
- Vậy các vị muốn tại hạ Ở gia phái nào thì cứ kể như tiểu đệ Ở gia phái ẩy.
Người cao tức giận văng tục :
Mẹ kiếp! Thằng lỏi này láo thật!
Hắn giơ tay lên tát A Liệt một cái.
Lão lùn nói :
Đừng nổi nóng! Gã có vẻ tức giận mà nói vậy, sự thực gã đáp rất hợp lý chứ không phải cố ý trêu chọc chúng ta....
Người cao ngắt lời :
- Dù gã không muốn chọc giận chúng ta nhưng hiện gã đã bị lọt vào tay mtnh, chàng lẽ còn để gã nhe nanh múa vuốt.
A Liệt chợt động tâm linh, lên tiếng kháng cự:
- Kẻ sĩ thân chết chứ không chịu nhục. Đừng nói vỏn vẹn đứng trước mấy kẻ cường nhân mà ngay dưới kim loan điện, trước mặt đấng Vạn Thắng chí Tôn, tại hạ cũng thẳng thắn tâu bày.
Chàng đánh bạo hy sinh cả tính mạng đề tỏ ra là con người có học tận trung với nước vi chàng nghĩ rằng :
- Lão già này là một nhân vật giang hồ đã có chút động tâm mà không coi mình vào hạng võ công bậc nhất thì mình nói vậy chắc lão thêm phần tin tưởng không còn nghi ngờ gì nữa.
Bầu không khí yên tĩnh lại một lúc. A Liệt bỗng cảm thấy người bị thọc ngón tay vào sau lưng. lập tức toàn thân cứng đờ, không nhúc nhích.
Mọi người chạy ra bên ngoài thì thầm thương nghị hồi lâu. Sau lão lùn lên tiếng :
- Được rồi ! Chúng ta hãy giữ ngươi ở đây để coi tình trạng thế nào rồi sẽ liệu.
Kế đó bốn bề yên lặng. Dường như bọn người kia đã giải tán, nhưng không hiểu bọn chúng di dâu.
A Liệt quay mặt vào góc nhà, trông như một lão tăng nhập định.
Sau một lúc lâu, A Liệt nghĩ quanh, nghĩ quẩn. Đột nhiên chàng nhớ tới cuốn bí lục ở trong bọc rồi tự nhủ:
- Chuyến này ta mà khôi phục lại được tự do thì ta phải cất dấu ngay cuốn bí lục để phòng khi có gặp trường hợp này không sợ lọt vào tay kẻ khác.
Nhớ tới bí lục, chàng liên tưởng tới luồng chân khí. Theo lời ghi trên bí lục thì chỉ việc vận động chân khí là giải khai được những huyệt đạo kiềm chế.
Trước nay gã chưa hiểu huyệt đạo kiềm chế là thế nào. Bây giờ gã mới tỉnh ngộ liền theo đúng pháp môn để tụ chân khí vào huyệt đan điền.
Ban đầu chàng cảm thấy luồng chân khí đi đằng nào mất, không câu lưu theo ý định của mình. Nếu là lúc bình thời thì không chừng chàng đã vứt bỏ ý nghĩ nảy. Nhưng hiện giờ chàng chẳng có việc gì nên tiếp tục vận động theo đúng phương pháp.
Sau một lúc lâu đột nhiên một luồng nhiệt lưu từ huyệt đan điền ở bụng dưới bốc lên rồi chu lưu ra hết các kinh mạch trong người.
Quả nhiên chàng cảm thấy mình đã khôi phục lại được tự do. Nhưng chàng rất cẩn thận không cử động chân tay để thí nghiệm mà vẫn ngồi yên không nhúc nhích.
Gỉữa lúc tịch mịch bỗng nghe có tiếng hô hấp ở phía sau vọng lại rất khẽ. A Liệt lắng tai nghe một lúc rồi trong khóe mắt lộ ra một tia mỉm cười, bụng bảo dạ :
- Phải rồi! Lúc nãy huyệt đạo ta bị kiềm chế thành ra thính giác cũng bị ảnh hưởng nên lúc trước không nghc tiếng hô hấp bé nhỏ. Không hiểu người này là ai. Họ đã ở phía sau để giám thị mình mà mình cử động tất bị phát giác và họ sẽ động thủ bắt mình...
Bên ngoài nhà gió bắc réo lên vù vủ thổi vào trong nhà từng cơn lạnh buốt. Thỉnh thoảng lại có mấy mảng tuyết theo gió bay vào rớt xuống đầu, xuống mặt A Liệt.
Tiếng hô hấp ở phía sau dần dần biến thành trầm trọng và chuyển động như gần như xa. A Liệt chỉ muốn quay đầu lại coi, chàng tưởng chừng người giám thị là một cô gái.
Trong đầu óc đã có ba cô không lúc nào chàng quên được. Đầu tiên là Phùng Thúy Lam. Thứ nhì là Âu Dương Tinh, thứ ba là thiếu phụ có búi tóc cao, tức con người đã khiến cho cuộc sống của chàng phát sinh nhiều biến cố trọng đại. Mụ cũng là người đã thi triển Huyết Vũ bí công làm náo loạn thiên hạ.
A Liệt càng nghĩ tới thiếu phụ bao nhiêu càng nóng lòng muốn coi xem người giám thị mình phải chăng là mụ.
Sau cùng những bước chân rất khẽ nổi lên. Người giám thị A Liệt đã ra ngoài nhà.
A Liệt quay đầu nhìn ngoài cửa vừa thấy bóng người thấp thoáng rồi mất hút Chàng chưa kịp nhìn rõ thân thể cùng y phục người đó.
A Liệt đã biết rõ căn nhà này lả một ngôi đền cũ kỹ bỏ hoang phế từ lâu, không còn cổng ngõ chi hết.
A Liệt đứng lên cử động. Gã nghĩ thầm :
- Bọn người này đã mượn ngôi đền làm nơi tụ hội thì chắc một số ở quanh đây. Gần ngôi đền này hẳn có nhà cửa. Thế thì lai lịch bọn họ nhất định tương hợp với ngôi đền.
Chung quanh toàn người thôn quê. Dẫu ban ngày có trông thấy cũng không lấy gì làm lạ.
Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, lập tức chàng đoán ra rất nhiều manh mối.
Chàng nghĩ ngay tới bọn đối đầu với Phùng Thúy Lam liền cho đây là bọn Cái Bang.
Hơn nữa ngôi đền này có liên quan với họ. Vì họ là người Cái Bang, nên dân quê không chú ý.
A Liệt cho là mình đoán trúng. Ngờ đâu sự thực chỉ là chuyện ngẫu nhiên. Chàng gặp phải bọn người có mối ân oán với Phùng Thúy Lam nên suy luận thư thể. Còn sự phỏng đoán có đúng hay không phải chờ sự thực chứng minh.
Bên ngoài gió reo tuyết bay. Khí lạnh ùa vào trong đền. A Liệt nhìn thấy những dấu chân còn in lại trên mặt tuyết rất rõ. Vết chân này quanh ra mé hữu mà đi. Nhưng vết chân rất lớn dường như không phải đàn bà lưu lại.
A Liệt rất là thất vọng. Bỗng nghe có tiếng động, gã vội trở về chỗ cũ ngồi quay vào như trước.
Chớp mắt có người tiến vào đền và tiếng sột soạt tựa hồ giẫm lên cỏ khô. Tiếng bước chân dường như lại bước xuống đất rồi đi đến sau lưng A Liệt. Người kia nắm lấy hai khuỷu tay chàng xách ra đặt xuống đám cỏ dầy mềm mại.
Người kia lại phóng chưởng đập vào sau lưng A Liệt ba cái, chàng vẫn không nhúc nhích. Người kia bật tiếng kinh ngạc tự hỏi:
- Lạ thật ! Chẳng lẽ gã bị lạnh cứng đơ người ra rồi !
Tiếp theo một bàn tay sờ vào mặt chàng. Bàn tay này rất mềm mại lại có mùi thơm.
Đúng là tay đàn bà.
Người đàn bà tự nói một mình:
- Không phải gã bị rét cóng. Thế mà gã không cử động mới thật là kỳ.
A Liệt bay giờ mới đoán ra là người này đập vào lưng để giải khai huyệt đạo cho mình.
Chàng liền đánh bạo, bất luận đoán có trúng hay không, để người nhũn ra rồi nằm xuống.
Bây giờ A Liệt nhìn rõ người đứng bên mình là đàn bà. Người này mặc ít quần áo trông rõ cả tấm thân mảnh dẻ.
A Liệt thở phào một cái. Lòng chàng được an ủi phần nào, nhưng vẫn không khỏi thất vọng. Vì lẽ người này là một thiếu phụ xinh đẹp nhưng không phải con người đã gây náo loạn giang hồ đến trời long đất lở.
Thiếu phụ xinh đẹp giương mắt lên nhìn A Liệt, dường như trong đền tối quá, mụ không nhìn rõ lắm. Nhưng A Liệt coi rõ như ban ngày. Gương mặt mụ hoàn toàn lọt vào mắt chàng.
Thoạt trông thiếu phụ xinh đẹp có vẻ rất trang nghiêm, nhưng nhin kỹ thì trong khóe mắt mụ đã ẩn dấu tính tình phóng đãng lả lơi. Làn da trắng mịn của mụ có lộ gân xanh khác với người thông thường. Đó là tướng đào hoa. A Liệt chưa hiểu gì vụ xuân tình cũng biết là người đàn bà khác thường.
Thiếu phụ xinh đẹp nghiêng đầu phía trưóc chăm chú ngó A Liệt cất giọng ôn nhu nói:
- Chỉ cần ngươi không phải là người mà bọn họ tìm kiếm là không việc gì. Ngươi bất tất phải sợ hãi.
Mụ nói câu này vẻ mặt không cười mà tựa hồ như người đang cười, để hở hai hàm răng đều đặn trắng bóng. Mụ có vẻ đẹp tiêu hồn.
A Liệt hỏi :
- Tôn giá cùng đi với họ mà không phải cùng một phe ư?
Thiếu phụ nhẹ buông tiếng thở đài đáp :
- Trước kia thì không phải một đường, nhưng hiện giờ chẳng thể không thừa nhận là cùng phe với họ.
Miệng mụ thở hơi thơm ngát vào mặt A Liệt.
A Liệt cũng khôn ngoan giả vờ không ngó thấy mụ, mặt gã lộ vẻ bâng khuâng.
Thiếu phụ xinh đẹp hỏi :
- Ngươi có lạnh không? Ta có thể kiếm cho ngươi một cái chăn...
A Liệt ngắt lời :
- Tại hạ không lạnh.
Lòng gã cực kỳ kinh ngạc về thái độ thân thiện của đối phương.
Thiếu phụ cúi xuống ngó A Liệt một lúc rồi nói:
- Chắc ngươi lấy làm kỳ tại sao ta lại đối đãi thân thiết với ngươi. Ngươi nghĩ rằng đây có thể là một cạm bẫy để lừa gạt ngươi phải thổ lộ chân tình.
A Liệt quả nghĩ như vậy, nên chàng không phủ nhận.
Thiếu phụ lại nói tiếp :
- Sự thực không phải thế đâu. Nếu ngươi muốn ta giải thích thì ta có thể nói vắn tắt với ngươi là ta cũng coi bọn chúng như quân thù nghịch nên ta có chỗ đồng tình với ngươi. Bất luận ngươl có đối nghịch với họ hay không ta đều cảm thấy có chỗ gần gũi ngươi được.
Mụ nói câu này khiến A Liệt lại càng hồ đồ. Bỗng mụ ngồi xuống đống cỏ bên A Liệt.
Mông mụ sát vào người chàng khiến chàng phát sinh cảm giác khác lạ. Thiếu phụ lại nói:
- Nội tình vụ này có nhiều điều ngoắt ngoéo phức tạp, ngươi bất tất phải hỏi làm chi.
Hiện giờ chỉ có một nguyên nhân là bọn chúng đi cả rồi, lưu một mình ta lại coi giữ ngươi.
Đêm dài hiu quạtth không khỏi có điều tịch mịch.
A Liệt tự hỏi :
- Cử động táo tợn của mụ phải chăng là có tình ý gì? Chắc mụ cũng ngờ ta không phải đàn ông nên mới lần lữa thế này.
Nên biết A Liệt hãy còn nhỏ tuổi. Năm nay chàng mới mà cơ quan phát dục mau lẹ thành một người lớn. Hơn nữa chàng trải qua bao nhiêu lần tai nạn, gặp bao nhiêu chuyện khó khăn, nên kiến thức cũng như trí tuệ đi xa trước tuổi cửa chàng nhiều.
Về mối tình nam nữ, chàng tựa hồ đã hiểu đôi chút mà giống như không hiểu. Bất luận là ai cơ quan phát dục đã đến trình độ người lớn thì đối với phái khác kề cận tất nhiên phát sinh phản ứng.
Thiếu phụ xinh đẹp, hơi thở như lan lại ngồi sát vào A Liệt. Con người phốp pháp của mụ dường như có chút phát xạ, khiến mạch máu A Liệt chạy rần rần, sóng lòng dào dạt.
Chàng cảm thấy như bị hấp lực thu hút. Giả tỷ vào lúc bình thường thì trước hoàn cảnh này, A Liệt tất có cử động khó mà lường được. Nhưng hiện giờ chàng đang ở trong vòng nguy ngập không dám có ý nghĩ phóng túng. Chàng chỉ mong sao được bình yên và thoát khỏi tay người này.
Đột nhiên bàn tạy của thiếu phụ đưa lên vuốt má A Liệt, cười khanh khách nói:
- Ngươi chưa mọc râu mà trông đã giống người lớn.
A I.iệt đáp :
- Tại hạ trời sinh không mọc râu mà thôi, chứ không phải vì còn nhỏ tuổi.
Thiếu phụ liền hỏi :
- Ngươi bao nhiêu tuổi rồi? hay ?
A Liệt đáp :
- Đâu phải còn nhỏ như vậy. Năm nay tại hạ đã.
Thiếu phụ Ồ lên một tiếng rồi nói tiếp:
- Thật khó đoán đúng tuổi ngươi được. Có lẽ ngươi thật. Không hiểu ngươi đã lấy vợ chưa ?
A I.iệt nghĩ thầm:
- Chàng trai tuổi nếu là nhà phú quí thì cơ nghiệp đầy đàn chẳng nói làm chi. Còn người thường cũng ít khi chưa thành gia thất.
Tuy trong lòng nghĩ vậy, miệng chàng đáp :
- Cổ nhân đã có câu "Chưa diệt xong bên địch, sao đã tính bề gia thất". Tại hạ không phải là người có hào khí như cổ nhân, nhưng chưa lập được công danh, quyết chẳng nghĩ đến chuyện lập gia đình. Vì vậy nên đến nay vẫn chưa lấy vợ.
Thiếu phụ đưa tay sờ mũi chàng nói :
- Quả nhiên ngươi còn là "xử nam." Dứt lời mụ nổi lên tràng cười khanh khách.
A Liệt nghe mụ nói suồng sã như vậy, bất giác thẹn đỏ mặt lên. Chàng toan hỏi vì lẽ gì mà sờ mũi cũng hiểu là xử nam. Nhưng chàng cám thấy có vẻ thô tục chỉ tiện nói ra trên đường hoa nguyệt nên không hỏi nữa.
A Liệt lại cảm thấy bàn tay đối phương đưa lên vuốt mặt chàng bằng cử động rất ôn nhu khiến cho người ta sinh lòng ham muốn. Chàng liền tỏ ra có điều úy kỵ cất giọng hỏi :
- Bọn họ đã sắp về chưa?
Thiếu phụ dáp :
- Tùy ngươi muốn kêu ta là Tô đại thư hay Lục phu nhân cũng được.
A Liệt giật mình kinh hãi. Câu chuyện của Thúy Lam lại hiện lên trong đầu óc chàng Nàng đã bảo cho chàng hay bang chúa Cái Bang hiện nay là Lục minh Vũ, một nhân vật có hùng tâm đại lượng, trùng hưng bang phái, đồng thời trong Ma nữ kiếm phái có người xuống Giang Nam kiếm kẻ thù rồi không trở về. Cứ tình hình này thì chắc Tô đạì thư là người Ma nữ kiếm phái xuống Giang Nam tầm cừu rồi bị Lục Minh Vũ bắt sống và biến thành Lục phu nhân.
A Liệt muốn hỏi mụ cho biết rõ nhưng bản tính cẩn thận không dám mạo muội. Đồng thời cử động của Tô đại thư khiến tâm thần chàng phải phân tán.
Tô đại thư đột nhiên nằm kềnh ra song song với A Liệt. Chẳng những thân thể mụ đụng vào người gã. Đồng thời mụ còn vươn cánh tay ôm chặt lấy đối phương khẽ nói :
- Nếu ngươi không cởi tấm áo trường bào bằng da con điêu làm chăn đắp thì dễ chịu hơn...
A Liệt không hiểu sao mụ đã cởi được áo trường bào của chàng ra đắp lên mình, và mụ cũng chui vào trong tấm chăn này. Chàng cũng không hiểu mụ đã cởi áo ngoài từ lúc nào.
Tấm thân đầy nhựa sống cựa quậy trong lòng chàng khiến lửa dục cháy bùng lên.
Tô đại thư toàn thân nóng hổi như hòn than. Mụ sờ soạng tấm thân cường kiện của A Liệt. Miệng mụ cắn vào bả vai cùng cánh tay chàng.
A Liệt nói qua kẽ răng:
- Tô đại thư! Đại thư là người đàn bà có chồng. Chúng ta làm thế này coi không được.
Tô đại thư hỏi lại :
- Ai bảo ta là gái có chồng?
Mụ không chờ đã mở miệng. Cặp môi nóng bỏng đã phong tỏa miệng chàng.
A Liệt phải vất vả mới thốt ra lời :
- Đại thư đã nói ra là Lục phu nhân.
Tô đại thư đáp :
- Cái đó chỉ là cách xưng hô thông thường của người Cái Bang. Đến tư cách làm cơ thiếp của hắn cũng không danh chính ngôn thuận, nên ta chẳng cần bọn chúng nghĩ sao thì nghĩ, kêu bằng gì thì kêu.
A Liệt lại hỏi:
- Lão ho Lục giữ địa vị gì ở Cát Bang?
Tô đại thư đáp :
- Ngươi hỏi đến hắn làm chi ? Ta dính vào hắn rồi, hắn còn có vẻ quyển luyến mà chẳng cho ta chút địa vị gì.
A Liệt nói :
- Thì ra là thế ! Thảo nào đại thư tức bực lão.
Tô đại thư nói:
- Không phải đâu. Trái lại, ta vẫn yêu hắn .. Hỡi ơi ! Bây giờ không nói chuyện đó nữa.
Mụï khác nào con rắn quằn quại trong lòng A Liệt. Chính A Liệt cũng bị biển dục lút đầu, chàng chỉ còn trông thấy mảnh gỗ bình bồng ở chỗ mụ là gái có chồng để níu lấy mà ngồi lên. Ngờ đâu mảnh gỗ cũng chỉ là ảo ảnh, tay gã chụp vào khoảng không. Gã chìm đắm đến nơi rồi.
A Liệt cố nén lòng hỏi:
- Trên đời này thiếu chi người mà đại thư phải tìm đến tại hạ?
Tô Đại Thư cười khúc khích vẻ phong tình. Mụ đáp:
- Ta phải kiếm người hơn hắn. Nhưng vòm trời bát ngát vẫn khó kiếm được người hợp ý.
Ngươi là kẻ thứ chín lọt vào mắt ta, nhưng ta chỉ mong cuộc gặp gỡ này không phải hão huyền là đủ rồi.
A Liệt giật mình kinh hãi. Chàng nghe giọng lưỡi mụ nhận ra hai điểm rõ rệt. Một là mụ phi thường dâm đãng. Hai là mụ muốn kiếm người thay việc lão họ Lục. Nếu chàng được coi là trúng tuyển sẽ bị mụ quấn quýt suốt đời chẳng bao giờ thoát thân được.
Chàng còn hiểu có muốn hỏi dò cũng chẳng được mụ nói thật nào. Chàng liền giả vờ vô tình hỏi :
- Tỷ như có ngườí hơn được lão họ Lục, nhưng Đại Thư đã yêu lão rồi thì chắc gì Đại Thư chịu lìa bỏ lão ?
Tô Đại Thư đáp :
- Quả có thế thật. Có điều người nào hơn được hắn thì sau này hoặc giả ta không quyết tâm với hắn nữa, để khỏi bất cứ việc gì cũng phải phục tùng hắn.
A Liệt đụng vào da thịt mụ. Phần thì lửa dục cháy bừng, phần thì động tính hiếu kỳ, nên chàng chẳng nghĩ gì nữa, để mình chìm đắm vào cơn phượng đảo loan điên.
Ngoài đền vẫn gió may mưa tuyết rét lạnh thấu xương, mà trong đền xuân mộng triền miên.
Sau khi lửa lòng bình tĩnh lại, Tô đại nương khẽ nói :
- Mặc quần áo vào lẹ đi ! Bọn chúng sắp về rồi đó !
A Liệt vừa mặc áo vừa hỏi :
- Bọn chúng là ai ? Phải chăng là người Cái Bang ?
Tô Đại Thư đáp :
Hẳn thế ! Trong bọn này có hai người là trưởng lão, oai quyền rất lớn. Nếu họ biết chúng ta làm chuyện này là giết chết ngay đó.
A Liệt tặc lưỡi nói :
- Nếu vậy phải dậy cho mau. Trời ơi ! Tai hạ biết đại thư là người không nên đụng vào.
Tô Đại Thư cười hỏi :
- Ngươi hối hận rồi chăng?
A Liệt đáp:
- Tại hạ trên còn cha mẹ, dưới có vợ con. Nếu bỏ xác nơi đây, há chẳng⬦ Tô đại nương khẽ tát gã một cái ngắt lời :
- Ngươi nói nhăng gì thế ? Hiển nhiên ngươi là tấm thân đồng nam. Ngươi tưởng ta không khám phá ra được hay sao !
A Liệt mặc quần áo rồi lại nằm xuống đống cỏ. Còn Tô Đại Thư thì ra ngồi trên chiếc ghế gỗ vỡ nát. Mặt mụ nhơn nhơn đắc ý. Mắt chiếu ra những tia thỏa mãn.
A Liệt không cần hỏi cũng biết mụ thỏa mãn thú tính hơn là với lão họ Lục. Nhưng chàng cũng chẳng quan tâm. Điều chàng muốn biết là bọn này sẽ xử trí với chàng bằng cách nào.
Tô đại thư lắng tai nghe hồi lâu rồi cất tiếng hỏi :
- Tiểu Bạch! Ngươi có biết bọn chúng định phát lạc ngươi bằng cách nào không?
A Liệt đáp :
- Tại hạ không biết, đang định hỏi đại thư về vụ này.
Tô đại thư nói :
- Nếu giữa ngươi và ta vừa rồi không thành hảo sự thì bọn chúng đối phó với ngươi bằng một trong hai cách. Một là buông tha ngươi. Hai là chôn sống ngươi.
A Liệt chẳng những không kinh hãi mà còn tức giận, hỏi :
- Sao lại thế được ? Bọn chúng căn cứ vào điều chi mà gia hại tại hạ ? Chẳng lẽ Cái Bang cũng chỉ là một bọn cường đạo ư ?
Tô đại thư đáp :
- Ngươi đừng nổi nóng. Nên biết chuyện này bọn chúng lên mặt đeo sứ mạng rất nặng nề. Vì muốn giữ cho câu chuyện hoàn toàn bí mật nên bất đắc dĩ phải giết ngươi.
A Liệt hỏi :
- Bọn chúng tưởng tại hạ tiết lộ bí mật hay sao?
Tô đại thư đáp :
- Không phải bọn chúng mà là ta đây. Nếu ngươi không thành hảo sự với ta thì ta nhất định trỏ ngươi làm tiết lộ bí mật để bọn chúng hạ sát ngươi.
A Liệt trong lòng rất lấy làm bất mãn, nói thầm :
- Thật là một con dâm phụ độc ác.
Bỗng chàng cảm thấy thẹn thùng vì đã để cho một người đàn bà mê hoặc. Đáng tiếc bây giờ chàng mới biết ngoài tính dâm đãng, lòng dạ mụ còn độc ác. Nếu chàng biết trước thì đã không đụng độ với mụ.
Tô đại thư không hiểu A Liệt nảy lòng khinh bỉ. Mụ cười khanh khách nói :
- Bây giờ ngươi cứ yên tâm! Ta nhất định sẽ can thiệp cho ngươi được buông tha.
A Liệt trong lòng rất là khó chiu. Sau chàng quyết định lợi dụng mối liên quan để dò hỏi xem Cái Bang có mưu đồ gì.
Chàng liền hỏi :
- Tại hạ nghe nói thực lực Cái Bang rất lớn mà sao họ lại nhát gan như vậy ? Đã lảm việc gì còn sợ mưu cơ bại lộ.
Tô đại thư đáp :
- Ngươi hiểu thế nào được ! Thực lực Cái Bang lớn thật nhưng chỉ trong phạm vi hai mặt nam bắc sông Đại Giang mà thôi. Từ lưu vực sông Hoàng Hà ngược lên là ra ngoài phạm vi thế lực. Bọn chúng muốn đuổi cho xa hoặc giết chết một người con gái để mưu đồ cuộc yên tĩnh trong vòng mười năm. Nếu để tiết lộ cơ quan khiến cho các phái võ lâm hiểu biết thì khó mà hạ thủ được.
A Liệt hỏi :
- Người con gái đó là ai ? Có phải y vẫn cải dạng nam trang ?
Tô đại thư đáp :
- Thị là...
Rồi mụ dừng lại, lắc đầu nói tiếp :
- Bất tất phải nói đến tên thị. Ngươi có biết cũng chẳng ích gì. Không phải lúc nào thị cũng giả dạng nam trang mà là mới gần đây thị muốn xuống Giang Nam để đối phó với Cái Bang, nên thị chuẩn bị luyện tập cử chỉ của đàn ông.
A Liệt hỏi :
- Sao bọn chúng lại biết là gần đây thị mới hóa trang làm đàn ông ?
Tô đại thư đáp :
- Mấy tháng trước trên chốn giang hồ xảy vụ Bang Thiết Hài động thủ cùng người phe Hắc Đạo có dinh líu đến võ công của gia phái thị nên mới khám phá ra.