Lúc cả cùng đi ra, ít nhiều khiến cho mọi người có chút bất ngờ. Nhưng là, tất cả đều không nói gì.
La Diệp Thành thấy không khí có chút ngột ngạt, bèn lên tiếng phá vỡ
“Cậu về nước đến khi nào thì đi tiếp?”
Trịnh Thiên Vỹ cắt dĩa bít tết, cũng không ngẩng đầu, chỉ khẽ trả lời
“Xong việc tôi sẽ về”
Trạch Nhiên Nhiên chỉ khựng lại giây lát, rồi gọi phục vụ đến.
“Cho tôi chai vang Cabernet đã khai ruợu phút”
Cô phục vụ gật đầu cung kính rồi rời đi.
Lúc này, Trịnh Thiên Vỹ mới ngẩng đầu nhìn cô. Anh đẩy dĩa thịt đã cắt vuông vức về phía cô, sau đó, lấy dĩa của cô về phía mình.
Chu Hồng khẽ cắn môi, hành động đó chẳng khác nào lưỡi dao xé vào tim cô.
Quen nhau năm rồi, anh chưa từng dịu dàng như thế với cô. Cô đè nén lại cảm xúc của bản thân, cô mỉm cười khoát tay Trịnh Thiên Vỹ
“Vỹ, anh thương em gái mình quá rồi”
Đây vốn dĩ là câu nói thông minh. Vừa giúp cô ta lấy lại mặt mũi, vừa vạch trần mối quan hệ của người.
Trạch Nhiên Nhiên ngước mắt nhìn anh, anh vẫn không thấy cô, vẫn không để ý.
_____
“Tiểu Nhiên, em ở đây chờ anh”
Cô gật đầu, bọn họ đã ăn xong, vốn đường ai nấy về. Vừa đúng lúc Trịnh Thiên Vỹ và Chu Hồng bước ra, anh dừng lại trước mặt cô. Bắt chiếc taxi, sau đó, quay sang Chu Hồng
“Em đi taxi về trước”
Chu Hồng nghe xong thì có vẻ không hài lòng, nhưng cô ta nhìn thấy mặt anh khó chịu nên đành cắn răng ngồi lên xe.
Lúc này, Trịnh Thiên Vỹ mới nhìn cô. Anh đút tay trong túi quần, chiếc áo sơ mi trắng mở bung cúc, càng tăng thêm vẻ mị hoặc mê người.
“Đi theo anh”
Trạch Nhiên Nhiên điều chỉnh lại cảm xúc mơ hồ sợ hãi, cô giơ tay nhìn đồng hồ.
“Anh Thành sắp ra rồi”
Trịnh Thiên Vỹ khẽ cười, anh tiến đến gần cô. Bàn tay vung lên, vuốt ve gò má trắng ngần của cô, cúi người thì thầm bên tai cô
“Em nên biết, bản thân em không có sự lựa chọn”
Nói xong, liền xoay người bước lên chiếc Cadillac màu đen tuyền bóng loáng.
Trạch Nhiên Nhiên nắm lấy bàn tay đến nổi gân, biết mình không thể làm thay đổi tình hình, cô liền bấm bụng bước lên xe.
Trạch Nhiên Nhiên ngồi sát ngoài cửa sổ, tốt nhất, càng cách xa anh càng tốt.
Tâm tình cô lúc này khá rối loạn, tất cả nơron thần kinh dồn lại như đống tơ vò.
Lấy ra điện thoại trong túi xách, cô nhắn vài chữ rồi gửi đi. Nội dung chỉ vỏn vẹn
“Anh, em về trước”
Sau khi tắt điện thoại, cô hít hơi thật sâu nhìn ra ngoài cửa sổ. Người đàn ông kế bên cô đang ung dung xem tài liệu gì đó, không hề xem cô tồn tại.
Đến khi nửa tiếng trôi qua, lòng cô bắt đầu hoảng loạng, liền không chịu được nhíu mi nhìn anh.
“Anh dẫn em đi đâu?”
Trịnh Thiên Vỹ gập lại hồ sơ, ánh mắt âm trầm không nhìn rõ vui hay buồn mỉm cười nhìn cô
“Chịu nói rồi ?”
“Em hỏi anh, anh đưa em đi đâu ?”
Trịnh Thiên Vỹ kéo cô ôm vào lòng mình, đôi tay như gọng kìm giam cô không lối thoát. Anh cúi người hít lấy hương hoa oải hương dịu nhẹ trên người cô.bg-ssp-{height:px}
Đã bao lâu rồi ?
Anh...có nhớ hương thơm này hay không ?
Vén đi vài sợi tóc lõa xoã bên mang tai, anh khẽ thì thầm với cô
“Tại sao năm qua không viết thư cho anh?”
Trạch Nhiên Nhiên yên lặng, nhưng mà...cô càng yên lặng anh càng khó chịu.
Nét mặt thanh tú của cô mang theo chút vẻ quật cường. Đôi mắt to tròn trong veo nhúng chàm nỗi buồn khiến cho người khác mủi lòng. Anh kiềm chế không được, khẽ hôn lên đôi mắt ấy. Anh nghĩ....anh rất nhớ cô.
_____
Ở phía này, La Diệp Thành nắm chặt lấy bàn tay đang cầm vô lăng. Sau khi nhận được tin nhắn của cô, tâm tình anh liền rơi xuống đáy vực.
Tiểu Nhiên à Tiểu Nhiên, em vì hắn ta, mà từ bỏ cả ước mơ. Em rốt cuộc...là yêu hắn ta đến nhường nào ??
Anh ngửa ngồi ngồi dựa vào ghế xe, khẽ nhắm mắt, dồn nén sự rối bời trong cõi lòng....
_____
Trịnh Thiên Vỹ đưa cô về khách sạn năm sao nằm ở trung tâm Thượng Hải.
Cô nhìn chằm chằm vào tòa nhà cao tầng trước mắt, cắn răn theo anh lên thang máy.
Cô cảm nhận được, anh đi đến đâu liền thu hút sự chú ý đến đấy. Cô nghe rõ
những lời bàn tán khen ngợi từ sau lưng anh.
Chiếc thang máy chạy động cơ nhẹ nhàng lên tầng .
Trịnh Thiên Vỹ nhìn chằm chằm bóng dáng nhỏ nhắn trên tấm tường inox của cửa thang máy. Cô liêu, đơn độc, dịu dàng...là những từ có thể nói về cô....ít nhất là lúc này.
Lúc ra khỏi thang máy, điện thoại cô liền reo lên. Nghe thấy tiếng nhạc nền trẻ con liền khiến Trịnh Thiên Vỹ buồn cười. Trạch Nhiên Nhiên khẽ ho nhẹ, cô đỏ mặt đứng ở cửa phòng nghe điện thoại
“Viên Viên?”
Đầu dây bên kia là giọng nói có chút sốt sắng. Viên Viên đứng ở cổng ký túc xá lo lắng gọi cho cô
“Tiểu Nhiên, sao cậu còn chưa về ?”
Trạch Nhiên Nhiên nắm lấy gấu áp, cuối đầu nhìn bàn chân đang chà xát nhau. Khẽ nhỏ giọng
“Tối nay tớ không về”
Viên Viên nghe xong, mới trút bỏ được tảng đá trong lòng. Quay người bước dạo vào phòng.
“Cậu ở đâu ?”
Trạch Nhiên Nhiên ngập ngừng, bàn tay nắm điện thoại siết lại
“Anh...trai, anh trai tớ về. Tớ...”
Không đợi cô trả lời, Viên Viên đã hiểu rõ vấn đề, mỉm cười
“Được, nhớ mai về sớm”
“Được, tớ biết rồi”
Sau khi dập điện thoại, Trạch Nhiên Nhiên thở dài, xoay người vào trong phòng. Trịnh Thiên Vỹ lúc này đã cởi bỏ áo ngoài, để lộ chiếc áo sơ mi trắng xoắn tay gọn gàng. Chiếc quần đen dài bao trọn đôi chân dài rắn chắc của anh.
Anh ngồi trên ghế sofa, gác chéo chân lên bàn trà, hai cúc áo trên mở ra, bờ ngực theo hơi thở của anh có chút phập phồng. Bàn tay anh mân mê ly rựu đỏ ngọc sóng sánh. Cô nghe được, đây là vang Laffey .
Trạch Nhiên Nhiên cắn răn ngồi đối diện anh, cô để tay lên đùi, nghiêm túc hướng anh mấp máy
“Mai em còn phải đi học”
Trịnh Thiên Vỹ bỏ chân xuống, đặt ly rựu lên bàn. Chồm người, bàn tay đan lại nhìn cô
“Chẳng lẽ em nghĩ, em ở đây...sáng mai đi học không nổi sao, hửm?”