Lời nói ám muội như vậy phát ra từ miệng anh, khiến cô đỏ mặt, hơi thở thậm chí có chút hoảng loạn.
Anh nhìn thấy dáng vẻ của cô, liền buồn cười, đứng dậy đi về phòng.
Khoảng năm phút sau, trong phòng vang lên tiếng xả vòi nước, chắc là anh đi tắm.
Trạch Nhiên Nhiên đứng dậy tham quan vòng căn hộ. Kết cấu mỗi nơi trong phòng đều đơn giản nhưng lại rất tiện nghi. Cách trang trí không cầu kì, lấy màu đen làm chủ đạo. Cô biết, anh rất cẩn thận trong việc chọn phòng, bởi vì anh yêu thích Kiến trúc, nên anh muốn không gian sống của bản thân phải thật hài hòa.
Cô đang nghiên cứu ngôi nhà, bỗng dưng tiếng nói vọng từ nhà tắm ra
“Nhiên Nhiên”
Cô giật mình, vội lật đật chạy vào phòng.
“Lấy giúp anh cái khăn”
“....”
Cô lục lọi tủ quần áo của anh, trong lúc vô tình có vật nhẹ nhàng rơi xuống. Trạch Nhiên Nhiên định đứng dậy, nhưng khi thấy vật đó thì bỗng thẫn thờ.
Đó là...một nhành hoa oải hương khô
Đã rất lâu, cô còn tưởng anh đã vứt nó...
Trạch Nhiên Nhiên nhớ về nơi ký ức...là lúc cô tám tuổi
“Anh”
Trịnh Thiên Vỹ đang đọc sách nhíu mi nhìn cô bé đang lon ton chạy về phía mình.
Cô bé cười tươi để lộ cái răng khểnh, bàn tay mập mạp huơ huơ trước mặt anh
“Anh à, anh xem đẹp không?”
Nhành oải hương màu tím kiêu sa, còn vương vấn chút hương thơm nhè nhẹ.
“Em cho anh”
Cô cố leo lên cái ghế cao bên cạnh anh. Trịnh Thiên Vỹ buồn cười nhìn bé con.
Cuối người bế cô lên.
“Anh, đẹp không?”
Anh nhìn nhành hoa trên tay cô, chỉ gật đầu rồi xoay người đọc sách tiếp.
Lúc đó, cô tưởng anh không thích, làm cô buồn cả ngày.
Nhưng không ngờ, anh lại giữ nó.
“Nhiên Nhiên?”bg-ssp-{height:px}
Bên trong phòng tắm vọng ra tiếng gọi, cô thu xếp lại cảm xúc của bản thân. Cất nhành hoa vào chỗ cũ, đem khăn đến cho anh.
Cửa phòng tắm khẽ mở, Trạch Nhiên Nhiên nhắm mắt vươn tay đưa khăn. Hơi nước trong phòng bốc lên, nóng ấm. Cô có thể cảm nhận xúc cảm trên da thịt của mình.
Cánh tay rắn chắc của anh vươn ra, thuận tiện kéo cô vào lòng.
Trạch Nhiên Nhiên bị lực bất ngờ đánh úp, nhất thời không tiếp thu kịp.
Trịnh Thiên Vỹ quấn khăn tắm, hai tay khống chế cô lên bồn rửa mặt.
“Anh...”
Chưa kịp nói câu tiếp theo, đã bị bờ môi của anh phủ kín, nuốt lấy câu chữ của cô.
Trạch Nhiên Nhiên hoảng sợ vùng vẫy, lấy tay đánh lên ngực anh. Trịnh Thiên Vy hừ nhẹ, anh vươn tay chế trụ bàn tay đang làm loạn của cô. Tay kia bấm nút công tắc, một dòng nước ào ạt trút xuống. Nhất thời, người Trạch Nhiên Nhiên ướt như chuột lột. Từng đường cong trên cơ thể lộ ra dưới chiếc áo sơ mi mỏng nhánh, tạo nên vẻ đẹp mị hoặc.
Giọt nước lạnh lẽo hòa vào gương mặt cả hai, theo độ dốc quyện sâu trong nụ hôn của hai người.
Trạch Nhiên Nhiên muốn động cũng không được, đẩy cũng không xong. Bờ thành vững chãi trong lòng cô dần sụp đổ. Bàn tay đang nắm chặt thả lỏng, mặc anh làm gì thì làm, chỉ là...đôi mắt đã bắt đầu chứa đậy ưu thương. Hơi thở của anh dần dồn dập, buông bờ môi bị hôn đến sưng đỏ của cô ra. Tựa trán mình vào trán cô, cái mũi thon dài chạm vào gò má cô
“Tám năm rồi...”
Trạch Nhiên Nhiên ngước mắt nhìn anh. Cõi lòng cô từ từ trào dâng cảm xúc lạ thường. Nó tương tự lúc trước...chỉ là, càng mãnh liệt hơn thôi.
“Anh trai”
Sắc mặt Trịnh Thiên Vỹ nghe xong chữ này lộ ra tia lạnh lùng. Anh nhếch mép, cắn lấy vành tai non mềm của cô
“Không sao, cảm giác nghe em nằm dưới thân anh rên rỉ gọi tiếng anh trai cũng thật kích thích”
Trạch Nhiên Nhiên kinh hồn bạt vía, cô không ngờ...anh sẽ nói những lời như vậy. Bờ môi cô trắng bệch, không còn huyết sắc, khẽ mấp máy, lắc đầu điên cuồng
“Anh...anh điên rồi”
Trịnh Thiên Vỹ ngửa đầu cười lớn. Anh nheo mắt nhìn cô, nắm lấy chiếc cằm nhỏ nhắn, bóp mạnh đến ửng đỏ
“Sao? Không phải từ nhỏ em đã muốn bò lên giường anh hay sao? Em gái?”
Trái tim Trạch Nhiên Nhiên hoảng loạn kêu gào. Từng câu, từng chữ của anh đánh mạnh vào huyệt đạo đau nhất cõi lòng cô. Giọt nước mắt trên mi dần không khống chế được, lăn dài trên má. Nó ngấm vào khóe miệng cô, nóng hổi...mằn mặn.
Cả người Trịnh Thiên Vỹ có khẽ nhói. Nhưng rất nhanh liền xua đuổi nó đi.
Anh điên rồi. Anh nghĩ gì chứ? Anh rõ ràng là muốn thấy cô đau khổ, muốn thấy cô khóc...muốn Trạch gia phải trả giá cho những gì họ đã làm...thế nhưng mà...sự yếu đuổi của cô, lại như là nhát dao đâm thẳng vào tim anh.
Trịnh Thiên Vỹ hừ lạnh, anh cất bước đi ra ngoài. Còn lại cô ở đây...
Cơ thể dần mất khả năng chống đỡ, Trạch Nhiên Nhiên trượt người, ngồi bệch xuống sàn nhà lạnh lẽo.
Bàn tay run rẩy của cô nắm chặt lấy vị trí trái tim đang kêu gào...đau...nơi này...rất đau...