Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy

chương 367

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bài Vân Chưởng mặc dù là một chiêu thức độc đáo do phái Hàn Sơn sáng lập.

Tuy nhiên những chiêu thức cơ bản thế này đại tông sư cấp bậc cao thủ như bọn họ chỉ cần nhìn qua là biết.

Nhưng chiêu thức của Chung Vô Thất bây giờ.

Tinh xảo tuyệt vời.

Sức mạnh kinh người.

“Bụp!”

Chung Vô Thất đột nhiên nhảy ra phía sau một người đàn ông.

Ông ta đấm mạnh,.

Ngay lập tức, người đàn ông này bay về phía sau, đập vào một thân cây lớn, khiến cho thân cây này gãy đôi.

Máu bắn tung tóe!

Rơi xuống đất!

“Lão tam!”

Giang Lôi giận dữ gầm lên một tiếng.

Hắn ta đấm liên tiếp về phía Chung Vô Thất.

Mỗi một cú đấm đều sử dụng toàn bộ sức lực.

Nắm đấm mạnh mẽ!

Âm thanh vang vọng như tiếng sấm rền.

Tuy nhiên những cú đấm mạnh mẽ này không hề chạm được đến người của Chung Vô Thất.

Chung Vô Thất giống như những đám mây trên bầu trời.

Advertisement

Có thể nhìn thấy nhưng không thể chạm vào được.

Mà tốc độ của Chung Vô Thất càng lúc càng nhanh!

“Bài Vân Chưởng!”

“Bụp!”

“Bụp!”

Chung Vô Thất đấm bằng cả hai tay.

Hai anh em khác của Giang Lôi lập tức hộc máu mồm, ngã xuống đất.

Bọn họ nhìn vào mắt Chung Vô Thất, lộ rõ vẻ hoảng sợ và tuyệt vọng!

Quá mạnh rồi!

Cùng là đại tông sư, nhưng bọn họ căn bản không cùng một đẳng cấp!

Lúc này, Chung Vô Thất cao ngạo đứng lên.

Vẫn nhìn Giang Lôi bằng ánh mắt như trước.

Sắc mặt nghiêm nghi!

Lạnh lùng!

Advertisement

Lúc này, người mà trong lòng Chung Vô Thất cảm thấy biết ơn nhất chính là Lý Phong!

Nếu như không có lời khuyên của Lý Phong lúc trước, người ngã trên mặt đất lúc này có lẽ chính là ông ta.

Hơn nữa, những chiêu thức mà Chung Vô Thất sử dụng bây giờ có thể nói hoàn toàn là bản sao của Lý Phong.

Trước đây, ông ta và Lý Phong đã từng đánh nhau một lần.

Những chiêu thức mà Lý Phong từng sử dụng hiện lên rõ mồn một trong đầu ông ta.

Bây giờ nhớ lại, Chung Vô Thất mới hiểu được, Lý Phong thật ra ngay từ ban đầu đã chỉ dạy cho ông ta thế nào mới gọi là Bài Vân Chưởng thật sự.

Có thể nói, Bài Vân Chưởng mà Lý Phong sử dụng là phiên bản nâng cấp.

Uy lực mạnh mẽ hơn.

Tốc độ nhanh hơn.

Khó đoán hơn và khiến người khác khó đề phòng hơn.

Đây mới chính là sức mạnh thật sự của Bài Vân Chưởng.

Không ngoa khi nói rằng, nếu như không phải vì cái danh chưởng môn Hàn Sơn, còn có cả tuổi tác của ông ta nữa.

Sợ rằng Chung Vô Thất có lẽ đã giống như đám nhãi ranh kia, bại trận dưới tay Lý Phong, gọi anh một tiếng đại ca!

Bởi vì ông ta biết rất rõ, chỉ cần ông ta tiếp tục đi theo Lý Phong, ông ta cùng với phái Hàn Sơn đều sẽ nhận được lợi ích vô cùng lớn.

Ngoài ra, cách làm việc của Chung Vô Thất cũng thay đổi rất nhiều kể từ khi ông ta đi theo Lý Phong.

Bây giờ các đệ tử trên dưới Hàn Sơn cũng rất thân thiết với nhau, không còn giống như trước nữa.

Chuyện ma cũ bắt nạt ma mới càng ngày càng ít.

Mọi việc đều đang phát triển theo chiều hướng tốt.

Chung Vô Thất có cảm giác rằng.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, vị thế của phái Hàn Sơn nhất định sẽ được tăng lên.

Trở thành môn phái lớn số một của phía Đông!

Lúc này, Giang Lôi đột nhiên cười một cách kỳ quái.

“Chung Vô Thất, tao công nhận thực lực của mày quả thực là mạnh hơn các anh em của tao”.

“Không hổ danh là đại tông sư danh bất hư truyền!”

“Nhưng mày nghĩ rằng hôm nay tao sẽ chết trong tay mày sao?”

“Hừ, mày đề cao bản thân quá rồi đấy”.

“Bốn anh em chúng tao mặc dù thực lực không đều, nhưng phía sau bọn tao có người chống lưng”.

Giang Lôi đột nhiên gầm lên: “Hữu Hộ Pháp, đã đến lúc cậu ra tay rồi!”

Vừa dứt lời, đột nhiên có một bóng người đột nhiên từ trên trời rơi xuống, đứng trước mặt Chung Vô Thất.

Đối phương vừa mới xuất hiện, con ngươi của Chung Vô Thất lập tức mở to.

Thấy nắm đấm của đối phương nhanh chóng áp sát trong tầm mắt.

Rất nhanh!

Nhanh đến mức khiến người khác không kịp thở!

Chung Vô Thất giơ tay lên đỡ theo bản năng.

Chỉ nghe thấy tiếng “bụp” một cái.

Chung Vô Thất bị đánh bật về phía sau.

Sau khi lùi lại vài bước mới có thể đứng vững được.

Những dấu chân vừa nãy của Chung Vô Thất hằn thành những vệt sâu trên mặt đất.

Cú đấm vô cùng mạnh mẽ!

Chung Vô Thất trong lòng thầm kinh hãi, cảm thấy cánh tay mình dần trở nên tê liệt.

Người vừa đến rất mạnh.

Sắc mặt Chung Vô Thất u ám, trầm giọng hỏi: “Mày là ai?”

“Hồ Khải”.

Trên mặt Hồ Khải không chút cảm xúc.

Hắn đánh giá Chung Vô Thất một lượt từ trên xuống rồi nói: “Mày còn mạnh hơn so với những lời đồn trong giang hồ”.

“Một người có thể đạt được thực lực như mày quả thật không dễ dàng”.

“Tao cho mày một cơ hội sống, bây giờ quỳ xuống trước mặt tao!”

“Dập đầu”.

“Nhận thua”.

“Tao sẽ tha cho mày một mạng”.

Ngông cuồng.

Kiêu ngạo.

Khi Hồ Khải đối mặt với Chung Vô Thất, hắn giống như một vị vua đứng trên đỉnh núi.

Hắn khinh thường.

Trong mắt hắn, Chung Vô Thất chỉ là một con muỗi.

“Nằm mơ đi!”

Câu trả lời của Chung Vô Thất ngắn gọn đầy đủ.

Ngay lập tức, ông ta mở rộng hai tay và lao về phía Hồ Khải.

“Bụp!”

“Bụp!”

“Bụp!”

“Bụp!”

Hai người đánh đấm qua lại, cuộc chiến vô cùng kịch liệt.

Tiếng va chạm dữ dội của những nắm đấm khiến những đệ tử Hàn Sơn thực lực yếu ớt phải bịt chặt tai lại.

Nét mặt đau khổ!

Đây chính là cuộc quyết đấu giữa các cao thủ.

Bọn họ thậm chí không có tư cách đứng ở bên cạnh xem.

Sự kiêu ngạo của Hồ Khải là có lý do mà ra.

Hồ Khải bất ngờ đấm mạnh vào ngực Chung Vô Thất.

“Bụp!”

Âm thanh chấn động.

Chung Vô Thất phun ra một ngụm máu, bay ra ngoài, rơi vào vòng tay của các đệ tử.

“Vừa nãy tao còn mong chờ Bài Vân Chưởng của mày, bây giờ xem ra, cũng chỉ đến như vậy thôi”.

Hồ Khải tiến lên hai bước, lại nói: “Quỳ xuống! Thì còn có thể sống tiếp”.

“Nếu như mày còn dám phản kháng, chết!”

“Hừ!”

Chung Vô Thất bị thương nặng, gắng gượng đứng dậy.

Ông ta lau vết máu ở khóe miệng, giễu cợt nói: “Trên thế giới này, người có thể khiến tao quỳ xuống, chỉ có một người duy nhất, mày không xứng!”

Người duy nhất trên thế giới này có thể khiến ông ta quỳ xuống.

Chính là Lý Phong.

Chung Vô Thất chấp nhận quỳ xuống không chỉ vì sức mạnh vô song của Lý Phong mà còn là vì cách đối nhân xử thế của anh.

“Hôm nay, tao dù có chiến đấu đến chết thì cả tao và phái Hàn Sơn cũng sẽ tuyệt đối không đầu hàng!”

“Vậy mày chết đi!”

Hồ Khải hét lên một tiếng và lao về phía Chung Vô Thất.

Không thể nào phản kháng.

Chung Vô Thất nhắm chặt hai mắt, chuẩn bị chờ chết!

Cú đấm ngày càng gần!

Cơn gió cuồn cuộn làm mờ mắt tất cả mọi người.

Cái chết sắp đến rồi!

Nửa nhịp thở!

Một lần chớp mắt!

Một khoảnh khắc!

Từ ngoài cửa bỗng có cơn gió mạnh thổi tới.

Một người.

Đứng trước mặt Chung Vô Thất.

Bàn tay của anh giống như mây trên trời, cuồn cuộn bay trong gió.

“Bụp!”

Âm thanh va chạm!

Tuy nhiên âm thanh này không phải phát ra từ trên người Chung Vô Thất.

Cũng không phải phát ra từ trên người các đệ tử trong môn phái.

Đó là âm thanh cú đấm mạnh mẽ của Hồ Khải đã bị chặn lại bởi một người đàn ông trẻ tuổi.

Hồ Khải ngơ ngác nhìn người đứng trước mặt, hỏi: “Mày là ai?”

“Lý Phong đến từ Đông Hải”.

Hồ Khải trợn trừng hai mắt.

“Mày chính là thằng súc vật ở rể mà thiếu môn chủ nhà tao đã nhắc đến?”

Vẻ mặt Hồ Khải ngờ vực.

Tin tức mà Hậu Thư Hạo đưa cho hắn, Lý Phong chỉ là một thằng ở rể chuyên bám váy nhà vợ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio