Hậu Thư Hạo nói, người đứng sau thật sự của cấm địa Đông Hải chính là chưởng môn Hàn Sơn Chung Vô Thất.
Lý Phong cùng lắm cũng chỉ là con rối trong tay Chung Vô Thất thôi.
Thậm chí có thể chỉ là đệ tử dưới trướng ông ta.
Tuy nhiên, Bài Vân Chưởng mà ban nãy Lý Phong sử dụng đã vượt xa sức mạnh của Chung Vô Thất.
Hồ Khải thậm chí còn nghi ngờ, chiêu mà Lý Phong đánh ban nãy không phải là Bài Vân Chưởng!
Hổ Khải sắc mặt lạnh lùng, hỏi: “Vừa rồi mày dùng chiêu thức gì?”
“Bài Vân Chưởng”.
“Không thể nào! Bài Vân Chưởng mà chưởng môn Hàn Sơn sử dụng cũng chỉ đến như vậy thôi”.
“Vì sao vào tay mày uy lực lại mạnh mẽ đến như vậy?”
Lý Phong chả buồn giải thích, lạnh nhạt nói: “Vừa rồi tôi ở dưới chân núi, nghe mọi người rêu rao rằng các người muốn tiêu diệt môn phái của họ".
“Bây giờ cho một cơ hội sống sót, tha cho bọn họ đi”.
“Ha ha ha ha! Mày là cái thá gì? Tại sao tao phải cho chúng một cơ hội sống?”, Hồ Khải cười lớn.
Lý Phong khẽ lắc đầu, sắc mặt bình thản nói.
“Anh nói sai rồi”.
“Cơ hội sống sót này là tôi cho anh”.
“Bây giờ anh tha cho bọn họ, đưa bốn tên thuộc hạ của mình rời khỏi đây”.
“Tôi sẽ tha mạng cho mấy người”.
Dừng lại một lúc, Hồ Khải lại cười điên cuồng.
Tiếng cười của hắn vang to.
Advertisement
Dường như cả vùng núi rừng lạnh lẽo này đều vang vọng tiếng cười của hắn.
“Mày phải biết, hai năm trước tao đã đạt tới đỉnh cao của cấp đại tông sư rồi”.
“Thực lực của Chung Vô Thất cũng rất gần với tao rồi, nhưng đáng tiếc, ông ta đánh không lại tao”.
Kiêu căng!
Tự mãn!
Hồ Khải lúc này giống như con ếch ngồi trong đáy giếng, không biết bầu trời ngoài kia rộng lớn như thế nào.
“Chưa từng có ai dám nói với tao những lời này, mày là người đầu tiên đấy”.
Lý Phong nét mặt bình thản.
“Anh cũng là người đầu tiên mà tôi gặp có điệu cười khó nghe như vậy”.
“Tất nhiên, cũng sẽ là người cuối cùng”.
“Thời gian có hạn, bây giờ anh vẫn còn năm giây để suy nghĩ”.
“Không cần suy nghĩ, bây giờ tao muốn cái mạng chó của mày!”
Hồ Khải gầm lên, lao về phía Lý Phong.
Advertisement
Rất nhanh!
Tốc độ của hắn nhanh đến mức mọi người xung quanh không thể nào nhìn bằng mắt thường.
Bọn họ chỉ nghe thấy tiếng gió.
Tiếng gió cuồn cuộn thổi đến!
“Vù!”
Tiếng gió!
Tiếng gió dữ dội hơn vừa nãy!
Hồ Khải vừa lao về phía Lý Phong đã bị bật ngược ra ngoài.
Sau đó là một âm thanh nặng nề.
Hắn va vào Giang Lôi đang đứng cách đó không xa.
Hai người ngã chồng lên nhau, khiến cho bức tường xunh quanh và mặt đất vỡ ra thành từng mảnh.
Yên tĩnh!
Khoảng sân rộng lớn yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy rõ cả tiếng thở của mỗi người.
Ngoại trừ Chung Vô Thất, không ai nghĩ rằng Lý Phong có thể đánh bại người có thực lực mạnh như Hồ Khải.
Hồ Khải gắng gượng đứng dậy từ trong đống đổ nát.
Nhưng hắn chật vật ba lần vẫn không thể nào đứng dậy được.
Sau đó phun ra một ngụm máu đen.
Cả người nằm rạp trên mặt đất.
Hắn ngẩng đầu, trong ánh mắt đều là sự ngờ vực!
Hoảng loạn! Sợ hãi!
Thực lực của Lý Phong đã vượt xa suy nghĩ của hắn!
Hắn đã là đỉnh cao của cấp bậc đại tông sư, lại bị một chưởng của Lý Phong đánh cho tàn phế.
Vậy thì thực lực của Lý Phong có thể mạnh đến mức nào?
Lẽ nào?
Lẽ nào?
“Mày....”, bàn tay run rẩy của Hồ Khải chỉ vào người Lý Phong: “Lẽ nào mày đã là “Vương”!!”
Vương!
Sau khi đạt đến đỉnh của đại tông sư, sẽ bước vào một cảnh giới hoàn toàn mới!
Cấp cao nhất của cao thủ chính là đại tông sư đỉnh cấp.
Nếu như vẫn muốn thăng tiến hơn nữa.
Đó là Vương!
“Vương?”
Khóe miệng Lý Phong hơi nhếch lên, tỏ vẻ khinh thường.
“Cái danh hiệu này với tôi mà nói quá khiêm tốn rồi”.
Trong lúc nói chuyện, Lý Phong tiến từng bước về phía Hồ Khải.
“Thình thịch!”
“Thình thịch!”
Đột nhiên, Hồ Khải đưa tay ra giữ chặt tim mình.
Trên mặt hắn hiện lên biểu cảm cực kỳ đau đớn.
Toàn thân run rẩy!
Hàm răng không ngừng va đập vào nhau.
Phát ra âm thanh lập cập lập cập.
Ngay sau đó, hai nhãn cầu của Hồ Khải như muốn rơi ra khỏi hốc mắt.
Vươn cổ lên.
Co giật.
Hắn phun ra một ngụm máu.
Sau đó.
Chết tại chỗ!
Chỉ cần dùng khí thế trên người, Lý Phong đã có thể git chết một đại tông sư.
Lúc này, tất cả các đệ tử của phái Hàn Sơn nhìn Lý Phong bằng ánh mắt vô cùng kinh ngạc.
Quỳ lạy!
Tất cả mọi người đều tôn thờ vị thần của bọn họ.
“Cậu nói gì cơ?”
Trong phòng làm việc trên tầng hai của biệt thự gia tộc Hậu Thị, tiếng gầm rú điên cuồng của Hậu Thư Hạo vang lên.
Hắn vừa nhận được tin, Hồ Khải đã chết rồi!
Hồ Khải là cao thủ được sư phụ phái đến để bảo vệ hắn.
Đại tông sư đỉnh cấp sao có thể chết dễ dàng như vậy được?
Không thể tin được!
Hậu Thư Hạo không thể tin vào mắt mình.
Sau đó là cảm giác thất vọng tràn trề và sự tức giận tột cùng không thể khống chế được!
Lúc này, ở đại sảnh dưới lầu.
Hậu Thụy Niên đưa vài vị khách quan trọng về nhà.
Hậu Thụy Niên thường không đưa khách về nhà.
Bình thường thường hay chiêu đãi khách hàng ở các nhà hàng sang trọng.
Sở dĩ hôm nay ông ta đưa những ông chủ lớn này về nhà là để giới thiệu cậu con trai thiên tài của mình với bọn họ!
Trên đường về nhà, Hậu Thụy Niên một câu con trai, hai câu con trai.
Ông ta kể tất tần tật mọi chuyện mà Hậu Thư Hạo đã làm ở bên Mễ cho bọn họ nghe, không sót một chi tiết nào.
Người nào người nấy nghe xong cũng mở cờ trong bụng.
Mọi người đều vô cùng mong chờ được nhìn thấy cậu thiên tài trăm năm có một trong truyền thuyết này!
Vừa bước vào phòng khách, trong phòng khách trống trơn không một bóng người.
Trước khi quay về nhà, Hậu Thụy Niên đã gọi điện cho Hậu Thư Hạo nói rằng ông ta sẽ đưa một số vị khách quý về nhà, sao bây giờ lại không thấy người đâu nữa rồi?
Những vị khách quý này đều tới đây để chiêm ngưỡng dung mạo của vị thiên tài này.
Bây giờ không nhìn thấy người, trên mặt hiện ra vẻ thất vọng.
Trong đó có một người hỏi: “Chủ tịch Hậu, cậu chủ sao lại không ở nhà thế?”
“Chúng tôi từ xa tới đây chỉ với mong muốn được gặp mặt cậu chủ một lần”.
“Vị thiên tài này cho rằng địa vị của chúng tôi quá thấp nên không thèm ra mặt sao?”
Hậu Thụy Niên vội vàng xua tay: “Không đâu, không đâu, các ông cứ nói đùa”.
Hậu Thụy Niên vừa nói xong, một vị sếp ở bên cạnh có quan hệ khá tốt với ông ta vội vàng giúp ông ta giải vây.
“Các vị mời ngồi xuống trước, chúng ta ngồi xuống cùng nhau thưởng thức trà ngon của chủ tịch Hậu đã”.
“Ông ấy có trình độ rất cao trong lĩnh vực trà đạo, bình thường có muốn uống cũng không được uống đâu đó”.
Bọn họ vừa ngồi xuống.
“Choang!”
Thì nghe thấy tiếng kính vỡ trong phòng làm việc ở trên lầu.
“Chuyện gì vậy?”
“Sao tôi lại nghe thấy tiếng ai đó đang ném đồ đạc ở trên lầu vậy”.
Hậu Thụy Niên vội vàng cười, nói: “Âm thanh này phát ra từ phòng làm việc của tôi”.
“Có lẽ là do người hầu nào đó trong lúc dọn dẹp đã vô tình làm vỡ thứ gì rồi”.
Trong khi nói chuyện, giọng nói giận dữ của Hậu Thư Hạo phát ra từ phòng làm việc trên lầu.
“Khốn kiếp, khốn kiếp, khốn kiếp!”
“Chuyện nhỏ như vậy cũng làm không xong, đúng là lũ vô dụng!”
Các sếp lớn ở dưới tầng, ông nhìn tôi, tôi nhìn ông, không biết trên lầu đang xảy ra chuyện gì.
Một ông sếp hỏi Hậu Thụy Niên: “Giọng nói này hình như là của cậu chủ thì phải?”
“Vị thiên tài này hình như đang tức giận, chúng ta không nên làm phiền cậu ấy”.
Nói xong, một vài sếp lớn đứng lên, định rời đi.
Hậu Thụy Niên và bạn của ông ta vội vàng đứng dậy căn ngăn, bảo mọi người ngồi xuống.
Hậu Thụy Niên nháy mắt với quản gia.
Quản gia vội vàng đi lên lầu.
Không lâu sau, Hậu Thư Hạo cười tươi rói đi xuống dưới lầu.
Lúc này hắn khôi ngô tuấn tú, tràn đầy gió xuân.
Hoàn toàn khác với bộ mặt gớm ghiếc đập phá đồ đạc trên lầu vừa rồi.
Ôn tồn lễ độ.
Cử chỉ lịch sự.
Cố gắng hết sức thể hiện sự sang trọng và phong thái nho nhã của một thiên tài trăm năm hiếm thấy.
Trong lúc nói chuyện, một ông sếp hỏi: “Cậu Hậu, vừa nãy ở trên lầu, hình như cậu có chút mất kiểm soát, đúng không”.
“Vừa la hét vừa đập phá đồ đạc, có phải gặp phải chuyện gì không suôn sẻ không?”