Lúc này Lục Nguyên đã đứng ở trước cửa.
Lục Nguyên hít sâu một hơi. Nguồn:
Đây là cửa thứ hai mươi lăm, bây giờ thứ hạng của mình là ba ngàn chín trăm năm mươi, cách hai trăm bốn mươi chín còn có khoảng cách rất xa phải đi. Kỳ thực nếu chỉ tính thứ hạng xông Thông Thiên Tháp thì mình không tụt hậu như vậy, chẳng qua bị phần một thử thách pháp lực vướng víu nên xếp hạng mới thấp.
Tiến lên trước một bước, đi vào cửa thứ hai mươi lăm.
Đi vào trong cửa thứ hai mươi lăm, đập vào mắt là hồ nước, địa hình lần này xem ra là ao hồ. Năm mươi bốn tầng Thông Thiên Tháp trừ mấy tầng đầu, mặt sau có địa hình riêng, Lục Nguyên sớm thói quen, trước quan sát đối thủ mới là nên làm. Đối thủ lần này chắc là một ngàn năm mươi con yêu thú.
Đúng rồi, yêu thú tại đây chắc còn có thần thú!
Năm con giao to lớn xoay quanh trong hồ, màu sắc khác nhau, có băng giao, hỏa giao, độc giao, có song đầu giao. Ở trên bầu trời xoay quanh chim lửa to lớn, nó rất ưu nhã, nhìn kỹ sẽ phát hiện mỏ yến cổ rắn vuốt ưng đuôi cá lưng rùa, đây là…phượng hoàng!
Phượng hoàng đỏ thẫm ở trên bầu trời nhẹ xoay quanh, cực kỳ ưu nhã mổ lông phượng của nó! Từng cây phượng vũ dài sáng loáng cháy rực lửa. Những lông phượn gở tu tiên giới ngoài trung ương thiên triều là vật báu vô giá, nghe nói trong trung ương thiên triều thì khá bình thường, tại đấy có rất nhiều đại năng nhân sĩ nuôi phượng hoàng.
Phượng hoàng giống như giao, đèu là lực giao, thấp hơn long lực.
Năm con phượng hoàng ở trên không trung kêu to, tiếng hót như sênh tiêu.
Lục Nguyên được mở rộng tầm mắt, hắn chưa từng thấy giao, chưa từng thấy phượng hoàng, bây giờ trong thử thách tiến vào trung ương thiên triều trông thấy giao, lại thấy phượng hoàng. Nếu ở trong trung ương thiên triều thì sẽ thấy thần thú càng cường hơn rồng, thậm chí là viễn cổ hồng hoang cự thú?
Hơn nữa…mười con!
Dưới đại đạo cảnh thất tầng e rằng không ai chiến thắng được.
Nếu là trước kia, dù hắn ở trạng thái cao nhất chiến thắng đám Phương Tà thì e rằng hơi khó khăn. Nhưng bây giờ hắn đã nắm giữ lực luân hồi thì không có gì khó, lực luân hồi vốn có thể khống chế những yêu thú va chạm nhau. Lục Nguyên vung Dưỡng Ngô linh kiếm, bước chân không nhúc nhích, tựa đồng tâm vung ra kiếm trong tay. Lực luân hồi to lớn trong kiếm lấy Lục Nguyên làm trung tâm tản ra. phượng hoàng mới rồi còn tao nhã vuốt lông, giao mới rồi còn hùng hổ nhào hướng Lục Nguyên, đều bị lực luân hồi to lớn kéo đánh mạnh vào nhau.
Dường như bên cạnh mình có luân hồi bàn to lớn xoay chuyển, mình ở chính giữa luân hồi bàn. Lục Nguyên hiểu, trải qua nhiều tầng Thông Thiên Tháp vận dụng lực luân hồi, mình sử dụng lại tăng một cấp bậc.
Mất chút thời gian rèn luyện kiếm kỹ, ải thứ hai mươi lăm, thông qua.
Khi cất bước đi ra, Lục Nguyên ở cầu thang gặp một người quen, Đại Hoa quốc Cửu Hoa Sơn Mạc Tử Hạc, Mạc đại công tử. Lúc này Mạc đại công tử mấy lần ở trước mặt mình diễu võ dương oai, Lục Nguyên chưa bao giờ thích khoe khoang như vậy. Tuy nhiên, có người thích vênh váo trước mặt thì hắn không ngại đáp trả lại.
Lục Nguyên cầm hồ lô rượu đi tới trước mặt Mạc Tử Hạc, ngửa đầu hớp một ngụm.
Mạc Tử Hạc lúc này đang lôi kéo quan hệ, người ở cùng tầng lầu này với gã cơ bản là đỉnh đại đạo cảnh lục tầng, dù không phải đỉnh cao đại đạo cảnh lục tầng thì cũng có tài học kinh thế. Gã đang lôi kéo thì vừa lúc trông thấy Lục Nguyên, kinh ngạc ngẩn ngơ.
Gã lắp bắp:
- Ngươi, cái tên hệ Tiên Hoa phong di dời này lại có thể đến tầng này.
Có thể ở tầng lầu cửa thứ hai mươi lăm bị đào thải là việc rất có mặt mũi.
Theo Mạc Tử Hạc nghĩ thì Lục Nguyên hậu nhân Tiên Hoa phong sớm nên bị đào thải mới đúng, sao có thể xông quan thứ hai mươi lăm được. Gã là người hệ Thập Vương phong, trong thất mạch Cửu Hoa Sơn thì Thập Vương phong đứng đầu, Tiên Hoa phong là số một đếm ngược từ dưới lên, sớm suy sụp rồi, chẳng ngờ có thể cùng Thập Vương phong cao quý như gã đến cửa thứ hai mươi lăm, quá khó chịu đựng.
- Người hệ Tiên Hoa phong tầm thường như ngươi coi như gặp may rớt từ trên trời xuống mới may mắn tại đây bị đào thải.
Mạc Tử Hạc hừ lạnh một tiếng, mấy người trò chuyện với gã lập tức đứng về phía gã. Có câu giúp người thân chứ không giúp lý lẽ, Mạc Tử Hạc và họ kết bạn sớm là nguyên nhân thứ nhất, cái thứ hai là…Mạc Tử Hạc xuất thân đại phái Đại Hoa quốc, Cửu Hoa Sơn, đây chính là đỉnh cao đại hình tiên môn. Lục Nguyên xuất thân từ Tấn quốc Hoa Sơn, đó là thượng đẳng tiên môn một quốc gia xa xôi mà thôi. Quen biết người nào có lợi cho tương lai thì khỏi cần phải bàn, không phải mỗi người đều có thể vào trung ương thiên triều, chưa vào trung ương thiên triều đều có thể thành bá chủ một nước, quốc và quốc đường ngang lối rẽ cũng cần phải học.
Lục Nguyên uống hớp rượu, nói:
- Ta không hứng thú bị đào thải cửa này, chỉ là nghỉ ngơi thôi, ta lập tức xông ải tiếp theo.
Một câu thốt ra, Mạc Tử Hạc giận đứt suýt bể mũi. Mạc Tử Hạc ngút trời kỳ tài như gã, cấp thiên tài đại hình tiên môn đều bị đào thải ở cửa thứ hai mươi lăm, thế mà nghe Lục Nguyên nói chẳng ngờ hắn không lọt khỏi cửa này. Gã chính là thiên tài Thập Vương phong, Lục Nguyên chỉ là Tiên Hoa phong bùn đất mà thôi.
Mạc Tử Hạc rống to:
- Không khả năng! Không thể nào!!!
- Không thể hả?
Lục Nguyên nhún vai, sau đó đi vào cửa thứ hai mươi sáu, cánh cửa vốn đóng chặt mở ra cho hắn.
Mặt Mạc Tử Hạc xám như tro.
Người đứng cạnh Mạc Tử Hạc bất giác cách gã xa chút, kẻ có thể đi vào cửa thứ hai mươi sáu mà tuổi trông khá trẻ, thiên phú thắng họ một bậc, ngươi như vậy haonf toàn có thể lãnh đạo một quốc gia yếu biến thành quốc gia cường đại, nếu có thể vào trung ương thiên triều thì càng kinh người.
Xem ra Mạc Tử Hạc đã chọc phải một vị ghê gớm.
Lục Nguyên đã tiến vào cửa thứ hai mươi sáu. Địa hình cửa thứ hai mươi sáu, số lượng thần thú biến thành ba mươi con!
………..
Tiêu Phong Hùng gầm to, một chưởng đánh ra, ănm chân long đang bay cùng với ảo ảnh hư long hai mươi ba con, chính là Hàng Long nhị thập bát chưởng. Tiêu Phong Hùng đem bộ chưởng pháp này đẩy đến cực hạn, nhị lưu tâm pháp chế ước pháp lực của gã. Hàng Long nhị thập bát chưởng đánh về phía gần trăm con rồng trên trời! Cửa thứ ba mươi chín yêu thú đã đến hai ngàn con, chân lòng thì tới tám mươi con đang bay. Bản thân Tiêu Phong Hùng có lực ngũ long, nhưng đến đây chân long được tăng cường, hơn nữa số lượng nhiều đến tám mươi con. Dù Tiêu Phong Hùng tuyệt thế nhưng đối mặt cửa này cũng bất lực.
Nhưng Tiêu Phong Hùng không uổng là Tiêu Phong Hùng, mỗi chưởng đánh ra có uy lực to lớn, dù là tám mươi con chân long cũng không thể tới gần. phút chốc bầu trời quần long múa, ánh sáng vàng rực rỡ.
*Ầm!*
Tiêu Phong Hùng lại đánh một chưởng, nhưng lúc này thân thể trống rỗng.
Đáng tiếc!
………
- Cửa thứ ba mươi chín, Tiêu Phong Hùng thất bại?
Chu Trung Dung chắp tay nhìn hình ảnh trong Thủy Kính thuật, tràn đầy kinh thán. Có thể tới cửa thứ ba mươi chín mới thua, khá là ghê gớm.
- Vậy là chỉ lại một người cuối cùng, Tấn quốc Lục Nguyên. ủa, hắn qua cửa thứ hai mươi lăm rồi. Dường như pháp lực của hắn là đỉnh đại đạo cảnh tứ tầng, không ngờ ngay cả cửa ải thứ hai mươi lăm đỉnh đại đạo cảnh lục tầng không qua được, quả không uổng là người được sáu mươi điểm.