Hoa Sơn Tiên Môn

chương 969: đánh bại mạnh vi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nghe sư phụ nói nho chi văn minh ra một Lý Thái Sử kinh tài tuyệt diễm, môn hạ của hai phó chủ văn minh đều động lòng, muốn nhìn xem Lý Thái Sử tuyệt vời cỡ nào nên đều chạy tới.

Khi họ đến thì nghe Mạnh Vi muốn so đấu chiêu thức với Lý Thái Sử, cho nên lên tiếng muốn xem cuộc chiến.

Đám người đều là sư huynh đệ một văn minh, bình thường quan hệ thân thiết nên tất nhiên đồng ý cho họ đứng xem.

Mạnh Vi và Lục Nguyên đứng đối diện nhau.

Hai người giơ tay hành lễ xong Mạnh Vi nói:

- Vậy sư huynh ta ra tay trước.

Gã giơ tay đánh ra một quyển tiên thư. Tiên thư là binh khí của nho chi văn minh, tựa như tiên kiếm của Kiếm Môn vậy. Tiên thư của gã là do Nho Chi phó chủ văn minh truyền xuống, tên gọi Truyền Mạnh Tiên Thư.

Tiên thư mở ra đánh hướng Lục Nguyên.

Lục Nguyên định vận Dưỡng Ngô tiên kiếm đánh trả nhưng nghĩ lại bây giờ thân phận của mình là Lý Thái Sử thì tất nhiên không thể dùng kiếm, nên dùng sách làm binh khí.

Nếu lấy sách làm binh khí thì phải dùng Truyền Chính Tiên Thư, đây là Nho Chi phó chủ văn minh giao cho mình.

Chớp mắt Lục Nguyên lấy ra Truyền Chính Tiên Thư.

Truyền Mạnh Tiên Thư của Mạnh Vi đánh tới, Truyền Chính Tiên Thư của Lục Nguyên phản kích. Ánh mắt Lục Nguyên cao minh, biết đối phương công kích nơi nào nhưng mới đầu cách dùng không quen lắm, hắn cảm giác rõ ràng Truyền Chính Tiên Thư và Dưỡng Ngô tiên kiếm hoàn toàn khác nhau. Một cái là kiếm, một là sách, hình dạng và bên trong binh khí đêu khác, lúc mới bắt đầu sử dụng không tiện tay.

Mới đầu mấy chiêu Mạnh Vi hơi chiếm ưu thế, thầm nhủ sư phụ nói năng lực chiêu thức của Lý sư đệ đến đỉnh mà sao đấu thì chỉ có thế thôi. Không lẽ sư phụ nhìn lầm rồi?

Mấy chiêu đầu qua đi Lục Nguyên nhanh chóng thích ứng binh khí loại tiên thư này.

Hắn phát hiện chiều dài và độ rộng của tiên thư rất khác với kiếm, đây là điều thứ nhất. Điều thứ hai là kiếm cố định mà sách thì có thể lật, thêm rất nhiều biến hóa, Lục Nguyên luôn thích ứng những biến đổi này.

Năng lực chiêu thức của Lục Nguyên cao tuyệt, đã vượt qua những người thế giới cảnh khác nhiều, bắt đầu mấy chiêu không quen thuộc nên hơi chật vật, mười mấy chiêu sau hơi hiểu binh khí tiên thư rồi, đã tới lúc phản kích. Lục Nguyên giơ tay đánh ra thư tịch nhất tuyến thiên.

Thư tịch nhất tuyến thiên và kiếm thuật nhất tuyến thiên cơ bản giống nhau nhưng một cái là tiên thư, một cái là tiên kiếm, binh khí khác biệt.

Mạnh Vi cười ha hả nói:

- Lý sư đệ, thư tịch nhất tuyến thiên không có gì ghê gớm đâu!

Gã vừa nói ra câu này lập tức phát hiện có điều lạ.

Gã thấy thư tịch nhất tuyến thiên của sư đệ Lý Thái Sử liên tiếp thuấn di, cái này không có gì đáng gờm, Mạnh Vi cũng biết nhưng gã liền thấy không thích hợp.

Thư tịch nhất tuyến thiên mười lần thuấn di không có gì, mười lăm lần thuấn di không đáng là gì, hai mươi lần thuấn di vẫn không có gì lạ, hai mươi lăm lần thuấn di thì cực kỳ khó, ba mươi lần thuấn di là khó khăn không thể tưởng tượng, ba mươi lăm lần thuấn di, làm sao có thể! Làm sao có thể ba mươi lăm lần thuấn di được! Thêm ba mươi bảy lần thuấn di mới ngừng lại.

Nếu gã biết Lục Nguyên dùng kiếm cực hạn là bốn mươi lần thuấn di, bây giờ dùng tiên thư chứ không phải tiên kiếm cho nên mới thiếu đi ba lần thì không biết sẽ kinh sợ đến mức nào.

Lục Nguyên vừa ra chiêu, Mạnh Vi liền biết mình kém xa không bằng, đã thua.

Nhưng đây là lần đầu tiên Lục Nguyên dùng binh khí loại tiên thư, chơi rất tiện tay. Chơi xong thư tịch nhất tuyến thiên tiếp ba mươi bảy lần thuấn di rồi Lục Nguyên bắt đầu đem kiếm thuật chuyển qua mặt thư tịch, dù gì là tùy tay chơi đùa.

Kiếm thuật, yến hồi thiểm! Hóa thành thư thuật, yến hồi thiểm!

Kiếm thuật, tam cực quy nhất thức! Hóa thành thư thuật, tam cực quy nhất thức! Không đúng, thuận tay cũng chơi ngũ cực quy nhất thức một lần đi! Không sử dụng kiểu chơi bá đạo lục cực quy nhất thức.

Kiếm thuật, phồn hoa quá nhãn khai nhất quý! Hóa thành thư thuật, phồn hoa quá nhãn khai nhất quý!

Kiếm thuật, kham khổ nhất kiếm! Hóa thành thư thuật, kham khổ nhất kiếm! Một kiếm này thật ra là tuyệt học của Chu Thanh Huyền, chiêu thức của gã rất thê lương.

Kiếm thuật, tuyệt vân khí, phụ thanh thiên! Hóa thành thư thuật, tuyệt vân khí, phụ thanh thiên! Một kiếm này là tuyệt học của Kiếm Chi Tử, kiếm thuật của Lục Nguyên vốn là không chỗ nào không bao gồm, thấy Kiếm Chi Tử dùng ciêu này một lần không dùng lại mới là quái. Lục Nguyên chơi sung sướng đầm đìa, đem một số kiếm thuật mình từng thấy hóa thành thư thuật. Kiếm thuật của Lục Nguyên quá rộng quá mênh mông, gần như vượt qua cực hạn của bất cứ ai. Hắn tùy ý rút một ít chiêu thức biến thành thư thuật, người đứng xem không ai thấy ra đó chính là kiếm thuật.

Thật ra người có ánh mắt không có tinh thần xem kỹ, đám người đứng xem sắp đổ mồ hôi hột rồi.

Dù là Khổng Ni, Túc Nguyệt Miên hay đệ tử hai phó chủ văn minh khác như Khổng Minh Đức đều giống vậy.

Chiêu thức của Lục Nguyên thật xảo thật diệu, tinh tuyệt vô song. Nếu chỉ là như vậy thì thôi, nhưng đám Khổng Minh Đức đứng xem không tự chủ được sinh ra một loại thư thuật của đối phương vượt xa cảm giác của mình, khiến họ muốn bái phục, loại cảm giác này làm họ chấn kinh.

Nhìn từng chiêu từng thức của Lục Nguyên, họ chỉ có nước cảm thán, trong thiên địa lại có thư thuật như vậy. Khổng Ni, Mạnh Vi, Túc Nguyệt Miên thế mới hiểu tại sao Nho Chi phó chủ văn minh nói Lý sư đệ Lý Thái Sử năng lực chiêu thức cách đấu đã đến đỉnh, không cần tăng lên nữa, đến mức này đúng là đỉnh rồi.

Không chút nghi ngờ, Mạnh Vi thua.

Khổng Minh Đức tặc lưỡi nói:

- Quá mạnh, quá mạnh, chiêu thức của Lý Thái Sử sư đệ thật là ghê gớm. Trong nho chi văn minh bên dưới văn minh cảnh chiêu thức mạnh nhất chắc chính là người này.

Đó là lời khen cỡ nào.

Bên cạnh Khổng Minh Đức một người nói:

- Khổng sư huynh, năm đó ngươi từ thế giới cảnh thất tầng thăng lên thế giới cảnh bát tầng, tiểu thiên thế giới là gấp bốn lần người bình thường cũng tuyệt lắm rồi.

Cái này gãi trúng chỗ ngứa của Khổng Minh Đức.

Năm đó căn duyên của gã sâu, lúc thăng lên thế giới cảnh bát tầng thì tiểu thiên thế giới là gấp bốn lần người thường, luôn vì thế kiêu ngạo, kỷ lục ở trong nho chi văn minh thật lâu không người phá được. Khổng Minh Đức thầm nghĩ rằng, không sai, năng lực chiêu thức cách đấu của Lý Thái Sử đúng là rất mạnh nhưng căn cơ chắc không sâu bằng mình. Năm đó tiểu thiên thế giới của mình to gấp bốn lần người bình thường vẫn không ai phá được.

Thắng bại đến giờ đã phân ra.

Chính lúc này, bên tai Lục Nguyên truyền đến một truyền âm.

Là Nho Chi phó chủ văn minh truyền âm.

"Lục Nguyên, mới rồi nhận được tin tức, Hoang Chi Tử kéo theo một số người tấn công Kiếm Môn, muốn triệt để hủy diệt Kiếm Môn, mọi người không kịp phản ứng."

"Cái gì!" Lục Nguyên giật nảy mình.

"Ngươi đừng sốt ruột, lúc Hoang Chi Tử sắp thành công thì bỗng xuất hiện một người đàn ông trung niên dùng kiếm khổ bi, kiếm pháp rất tuyệt, đấu với Hoang Chi Tử mà chỉ yếu thế một chút. Rồi người đàn ông trung niên dùng kiếm khổ bi đó đem Kiếm Môn thu vào trong tiểu thiên thế giới biến mất. Kiếm Môn thế là biến mất, trong phút chốc không có tin tức, mà Hoang Chi Tử cũng không đuổi kịp."

Lục Nguyên nghe truyền âm nói vậy thì bình tĩnh lại. Người đàn ông trung niên dùng kiếm khổ bi chắc là Chu Thanh Huyền.

Bây giờ Yến Thương Thiên không thể đến trung ương thiên triều, dù gì chưa trải qua thiên địa chứng thực thì y không thể chăm sóc Kiếm Môn được, chỉ còn cách nhờ vả Chu Thanh Huyền, bây giờ thì Kiếm Môn đã không sao rồi.

Lục Nguyên giận dữ lạ lùng!

Đúng vậy, làm sao không tức giận được.

Hoang Chi Tử thật quá đáng ghét mà.

Lần trước suýt giết chết mình, nếu không phải Nho Chi phó chủ văn minh bước ra thì mình đã tiêu đời rồi.

Bây giờ truyền đến tin tức gã muốn hủy diệt Kiếm Môn.

Lục Nguyên không biết rằng đám Hoang Chi Tử vốn muốn chờ hắn xuất hiện để đánh chết hắn, nhưng Lục Nguyên vẫn không có tin tức nên gã dứt khoát hủy Kiếm Môn luôn, kết quả bỗng đâu chạy ra một người đàn ông trung niên dùng kiếm khổ bi.

Bây giờ Lục Nguyên tràn ngập tức giận với Hoang Chi Tử. Hoang Chi Tử, ta nhất định phải giết chết ngươi. Đây là lần đầu tiên Lục Nguyên muốn giết chết một người như vậy. Hoang Chi Tử thật là hết sức đáng ghét, quá đáng hận khiến Lục Nguyên tăng vọt hận ý.

Khi Lục Nguyên mối hạn trào dâng thì dường hư tân kiếm thế giới cảm nhận nỗi giận này, tăng tốc diễn hóa.

Ở thế giới cảnh thất tầng kéo dài quá lâu, giờ rốt cuộc bắt đầu biến đổi.

Lục nguyên căm giận ngập trời!

Tại sao có thể không giận được!

Hoang Chi Tử! Ta muốn ngươi chết!

Lục Nguyên lửa giận hừng hực, sát ý ngập trừi.

Hắn mang theo lửa giận sát ít xông vào tân kiếm thế giới, khiến tốc độ diễn hóa tăng lênn hiều.

Bàn Cổ tỉnh ngủ, cảm thấy xung quanh một mảnh hỗn độn nộ mà phủ trảm thế giới.

Cảm xúc thật ra là chất xúc tác cho thế giới diễn hóa.

Lục Nguyên trừ lần luyện thất tình dùng trạng thái đặc biệt kéo nó lên cực cao chứ thường ngày thất tình rất thấp, hắn không chút ý. Lần này diễn hóa thế giới không có quá nhiều cảm xúc nên không gấp gáp, chỉ là tốn chút thời gian, nhưng giờ bị giận dữ và sát ý thúc đẩy tăng lên diễn hóa.

Thế giới nhiều màu sắc, không phải đơn điệu vô vị.

Trên bầu trời xuất hiện biến đổi, ra hàng loạt lôi, vân, vũ, phong, tiếng nổ ầm vang điếc tai, đây là trong tân kiếm thế giới lần đầu tiên sét đánh. Trong tầng mây từng tia chớp đánh ra, mưa rơi xuống trên lá cây, lá cây đâm chồi, mặt đất cũng xuất hiện rất nhiều biến đổi. Có núi có, cao thâm cốc, có vực sâu, mặt đất thành nhiều sắc thái.

Khi đất biến đổi thì biển cũng đổi thay, nước biển khô hóa thành mưa, mượn lực mưa rơi xuống mặt đất, vì địa hình đất xuất hiện đủ các loại thay đổi nên có hồ nước, có sông, có khe rãnh, đủ các hình dạng nước.

Tân kiếm thế giới đang nhanh chóng diễn hóa.

Thậm chí trong biển xuất hiện một ít sinh linh đơn giản nhúc nhích.

Những sinh linh này chỉ có linh trí đơn giản nhưng so với linh trí thực vật thì cao hơn chút.

Lục Nguyên cảm thấy tư duy của mình mở rộng vô hạn, đây là một thế giới xuất hiện.

Tiểu thiên thế giới!

Lục Nguyên suýt rên ra tiếng, chính mắt nhìn một tiểu thiên thế giới xuất hiện, đây là việc khiến người kích động cỡ nào chứ.

Rốt cuộc thì mình sắp tới thế giới cảnh bát tầng chân giới cảnh.

Lúc nãy diễn hóa trong thiên địa dường như đến trình độ nào đó, từ nhanh chóng đền dừng lại, thế giới vẫn diễn hóa nhưng tốc độ kém xa trước đó. Cùng lúc đó Lục Nguyên trong lòng xẹt qua lĩnh ngộ, mình đã đến thế giới cảnh bát tầng chân giới cảnh rồi.

Tới thế giới cảnh bát tầng chân giới cảnh, Lục Nguyên cảm thấy toàn thân pháp lực không ngừng tăng vọt, lực lượng thăng lên nhiều.

Chính giữa tân kiếm thế giới một gốc cây chọc trời, chính là tiểu kiếm đạo thụ.

Bên trên tiểu kiếm đạo thụ trong đám mây mơ hồ xuất hiện một kiếm đạo môn.

Cùng lúc đó trong bầu trời ban ngày ba mặt trời tỏa ánh sáng.

Một là mặt trời thật sự, một là ban đầu văn tự chính tự, một là đạo tự phân thân.

Ban đêm hai vầng trăng chiếu rọi, một là trăng thật sự, một là khắc tự phân thân.

Trong biển xuất hiện linh trí động vật, trên đất liền tràn đầy cỏ cây xanh biếc.

Đây là thế giới của mình!

Khi Lục Nguyên cảm động nhìn thế giới của mình thì vì vừa mới tới thế giới cảnh bát tầng chân giới cảnh, tiểu thiên thế giới cá nhân lờ mờ hiện ra cho nên tại trung ương thiên triều, mấy người trong nho chi văn minh ví dụ như Khổng Ni, Túc Nguyệt Miên, Khổng Minh Đức và vài người khác đều thấy tiểu thiên thế giới ở bán thế giới khác.

Khổng Ni kêu lên:

- Lớn như vậy!

Túc Nguyệt Miên kêu rên:

- Đây là tiểu thiên thế giới của Lý sư đệ!

- Mới rồi ta đấu với quái vật gì vậy.

Mạnh Vi câm nín gãi đầu, cảm thấy bị nhũn não.

- Cái này! Tiểu thiên thế giới khổng lồ quá đi.

Đây là Khổng Minh Đức nói.

Khổng Minh Đức luôn cho rằng tiểu thiên thế giới của mình hơn người thường gấp bón lần, luôn rất đắc ý, nhưng nay phát hiện Lý Thái Sử trùng kích chân giới cảnh thành hình tiểu thiên thế giới là gấp mười hai lần người bình thường, con số quá đơn giản.

Gấp bốn và gấp mười hai.

Mình gấp bốn đã là hiếm có trong nho chi văn minh.

Vậy Lý Thái Sử gấp mười hai lần tính cái gì? Khổng Minh Đức lần đầu tiên phát hiện mình gấp bốn lần không đáng để khoe khoang, lúc ấy không biết thế là yếu. Thật ra gấp bốn lần đủ mạnh, chẳng qua Lý Thái Sử gấp mười hai lần quá khoa trương nên mới tọa thành kết quả này.

Một đệ tử khác nói:

- Tiểu thiên thế giới hơn người bình thường gấp mười hai lần, đã là cấp bậc Khí Vận Thất Tử rồi. Nho Chi phó chủ văn minh đại nhân tìm ở đâu ra một người căn có có thể so sánh với Khí Vận Thất Tử vậy?

Đệ tử khác đáp:

- Quái thai đẳng cấp cỡ này từ đâu nhảy ra vậy trời?

Đại đệ tử của Khí Tiết phó chủ văn minh Nhan Thanh nói:

- Có người như vậy thì nho chi văn minh chúng ta sẽ hưng thịnh.

Những đệ tử văn minh cấp nho chi văn minh không mấy ai có lòng ghen ghét. Họ là người tu nho, chú trọng quân tử không khí, trong quân tử không khí có một đại khí lượng, những đệ tử đều là văn minh cấp tốn công dạy dỗ ra, là đệ tử xuất sắc, phải có chút độ lượng này.

Không biết bao lâu sau thì Lục Nguyên mở mắt ra, tỉnh táo lại. Rốt cuộc đến thế giới cảnh bát tầng, nhưng bây giờ mình chưa phải là đối thủ của Hoang Chi Tử, giờ nhớ lại sự cường đại của gã vẫn thấy chấn động. Hoang Chi Tử một mình gần như xung kích Năm Mươi Thiên Bảng.

Bây giờ mình phải nghĩ cách tu hành thế giới cảnh cửu tầng quy nhất cảnh như thế nào, hiện tại chân giới cạnh còn chưa thể đem pháp lực tiểu thiên thế giới trút xuống trong một kích đánh ra. Đến thế giới cảnh bát tầng chân giới cảnh tầng cảnh giới này có thể lấy sức chiến đấu cá nhân sáng tạo thế giới hợp làm một tăng trên thân sinh linh, khiến sức chiến đấu của sinh linh chớp mắt bùng phát, mỗi kích đánh ra đều có lực lượng tiểu thiên thế giới, đây là sức chiến đấu của tầng này, cường đại đến cực điểm. Cho nên thế giới cảnh cửu tầng so với thế giới cảnh bát tầng thì mạnh hơn rất nhiều.

Mình phải làm sao trùng kích thế giới cảnh cửu tầng quy nhất cảnh đây?

Nho chi văn minh không thể so với Kiếm Môn. Kiếm Môn tư liệu khiếm khuyết, nho chi văn minh có không ít tư liệu về mặt này. Lục Nguyên tra tìm tư liệu một chốc, rốt cuộc xác định cách trùng kích thế giới cảnh cửu tầng quy nhất cảnh. Muốn xông lên tầng này có hai cách.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio