Hoa Sơn Tiên Môn

chương 970: văn minh thánh địa

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Một tất nhiên là tài nguyên lưu, được đến nhân giới hợp nhất quả, vô bỉ vô ngã đan vân vân đều có xác suất nhất định cho trùng kích thế giới cảnh cửu tầng quy nhất cảnh.

Loại thứ hai là cảm ngộ lưu, có một số cường giả có thể không dựa vào tài nguyên gì, cứng rắn nhờ vào cảm ngộ đến thế giới cảnh cửu tầng quy nhất cảnh, yêu cầu của tầng cảnh giới này khá là rộng rãi.

Xem ra mình muốn xông lên thế giới cảnh cửu tầng không dễ dàng.

Mấy tháng tiếp theo Lục Nguyên luôn tham ngộ thế giới cảnh cửu tầng, ngay cả bình thường thích nhất uống rượu cũng rất ít đụng tới. Bây giờ rất gấp rút, mọi chuyện đều vì Văn Minh Thánh Địa mở ra. Lần này Văn Minh Thánh Địa mở ra là một trong trọng điểm để mình trùng kích văn minh cảnh. Văn minh cảnh mới là lúc thật sự an nhàn, không vào văn minh cảnh thì khó thể tự do, luôn bị các loại hạn chế. Bước vào văn minh cảnh rồi thì hạn chế mất hết, mặc ta tung hoành ngang dọc đất trời.

Nhưng trong mấy tháng này mặc dù hắn rất cố gắng trùng kích thế giới cảnh cửu tầng quy nhất cảnh mà vẫn không có hiệu quả gì.

Rốt cuộc thì cách Văn Minh Thánh Địa chỉ còn một tháng.

Nho chi văn minh giờ đã chốt lại danh sách tham gia Văn Minh Thánh Địa, nửa bước văn minh cảnh như là Khổng Minh Đức, Khổng Ni đều tham gia. Mạnh Vi, Túc Nguyệt Miên tất nhiên cũng có mặt.

- Cái gì? Ngươi không đi Văn Minh Thánh Địa?

Nghe đến tin này, Khổng Minh Đức, Khổng Ni, Mạnh Vi, Túc Nguyệt Miên đều giật nảy mình. Họ vốn cho rằng tiềm lực như vô cùng, kinh tài tuyệt diễm như Lý sư đệ chắc chắn sẽ tham gia Văn Minh Thánh Địa, kết quả giờ có tin là Lý Thái Sử không đi Văn Minh Thánh Địa, nên mới khiến họ vô cùng kinh ngạc, phải đến hỏi rõ ràng.

Họ đúng là rất tò mò, đi Văn Minh Thánh Địa có cơ hội đạt được rất nhiều ích lợi, trong đó có nhiều thứ liên quan đến trùng kích văn minh cảnh nên gần như có cơ hội mọi người đều sẽ đi. Nho chi văn minh dù gì cũng là văn minh, sẽ không giống Vô Thượng Đại Giáo nhiều người muốn đi mà bất lực, tăng thêm một Lý Thái Sử không phải chuyện khó giải quyết.

Ai ngờ Lý Thái Sử lại không đi Văn Minh Thánh Địa, thật là điên mà.

Đúng vậy, không cách nào tưởng tượng được.

Khổng Ni nói:

- Mỗi một lần Văn Minh Thánh Địa mở ra, trừ nhân vật trong Năm Mươi Thiên Bảng, đa số người bao gồm nhiều nửa bước văn minh cảnh đều sẽ đi cả, vì trong đó liên quan mấu chốt trùng kích văn minh cảnh. Lý do người Năm Mươi Thiên Bảng không đi là vì họ không để ý thứ trong Văn Minh Thánh Địa. Mỗi người trong Năm Mươi Thiên Bảng đều là kinh thiên động địa đại nhân vật, sống ngắn nhất cũng cỡ bảy vạn năm. Họ vớt đủ chỗ tốt trong Văn Minh Thánh Địa rồi, không cần đi nữa, những người khác đều muốn đi.

Mắt Khổng Ni đầy kinh ngạc nói:

- Dưới tình huống mọi người đều đi mà sao ngươi không đi?

Lục Nguyên bất đắc dĩ cười khổ nói:

- Ta có lý do riêng nên không đi được, xin lỗi.

Chuyện rất đơn giản, hắn không có phép phân thân, lại phải lấy thân phận Lục Nguyên đi Văn Minh Thánh Địa chứ không là Lý Thái Sử, vậy nên Lý Thái Sử phải lắng đọng một đoạn thời gian.

Cho nên mới ở nho chi văn minh tuyên bố không đi Văn Minh Thánh Địa.

Thấy Lý Thái Sử bộ dạng đã quyết ý thì những người khác khuyên một lát rồi thôi, tự rời đi.

Lục Nguyên thở ra hơi dài.

Rốt cuộc, Văn Minh Thánh Địa, trông chờ đã lâu nó mở ra.

Rốt cuộc mình sẽ lấy thân phận Lục Nguyên lại xuất hiện trong trung ương thiên triều, gần đây luôn dùng Lý Thái Sử thật lâu Lục Nguyên không ra mặt, thật là nhớ nhung nha.

Trung ương thiên triều.

Địa vực xa lạ.

Một tinh cầu hoang vắng.

Một người đàn ông trung niên bi khổ từ không trung đáp xuống, nặng nề giẫm mặt đất.

Cùng lúc đó, mặt đất ngàn dặm nứt rạn.

Ngay cả sức mạnh chân đạp xuống mà còn khống chế không được, hiển nhiên người này bị thương không nhẹ.

Chu Thanh Huyền cười khổ than:

- Hoang Chi Tử đúng là mạnh không gì sánh bằng.

Gã nhận ủy thác của Yến Thương Thiên đi cứu Kiếm Môn cho nên kịp lúc ra tay, nhưng không ngờ kinh nghiệm tiền phó chủ văn minh kiếp trước dưới tình huống cách biệt pháp lực với Hoang Chi Tử không quá lớn mà đấu không lại, khi giao tranh với gã đã hơi yếu thế.

Mặc dù gã bỏ Kiếm Môn vào trong tiểu thiên thế giới nhưng Hoang Chi Tử một đường đuổi theo.

Bị Hoang Chi Tử truy kích gã trúng thương không nhẹ.

Nếu như không phải Văn Minh Thánh Địa sắp mở ra, Hoang Chi Tử phải đi tới đó thì e rằng gã sẽ bị thương càng nặng hơn.

Đã lớn tuổi rồi, Chu Thanh Huyền cười khổ.

Dĩ nhiên Chu Thanh Huyền biết nguyên nhân thật sự không phải vì mình tuổi lớn mà vì Hoang Chi Tử quá cường.

Là kỷ nguyên chi tử Hoang Chi Tử, quá mức mạnh mẽ, thật không ngờ gã mạnh như vậy. Hèn chi lần trước Lục Nguyên đụng phải Hoang Chi Tử mới mấy chiêu thức bị giết chết, may có người bí ẩn ra tay. Chu Thanh Huyền đáp xuống, kiếm bỏ vào trong nhị hồ, nguy hiểm hoàn toàn giải quyết.

Nhưng mà, Văn Minh Thánh Địa.

Mặc dù Lục Nguyên mất tích đã lâu, không ai biết hắn đi đâu nhưng Chu Thanh Huyền thì biết. Lục Nguyên không chết, Văn Minh Thánh Địa lần này chắc chắn hắn sẽ xuất hiện. Khi hắn xuất hiện có thể sẽ đối mặt Hồng Hoang Thần Kích của Hoang Chi Tử, bây giờ gã còn đối kháng Hồng Hoang Thần Kích chật vật thế này thì Lục Nguyên càng không thể.

Chuyến đi Văn Minh Thánh Địa vừa nguy vừa hiểm.

Bởi vì có Hoang Chi Tử, có Hồng Hoang Thần Kích.

Hy vọng Lục Nguyên lắng đọng hai năm sẽ trưởng thành rất nhiều.

Chu Thanh Huyền ngồi xuống, đặt nhị hồ sang bên, tự xếp bằng trị thương. Đúng vậy, cũng là lúc mình nên xông văn minh cảnh. Mình có kinh nghiệm kiếp trước nên không cần đi Văn Minh Thánh Địa, nhưng dù là vậy thì muốn xông văn minh cảnh không dễ dàng, ngưỡng cửa lớn nhất trong thiên địa chính là đây.

Lúc này trên không trung cao hàng ức vạn ở trung ương thiên triều.

Ở nơi rất cao này có rất nhiều Đẳng Chi Đài.

Cái gọi là Đẳng Chi Đài tức là lấy tảng đá đặc biệt, thuật pháp quái dị hóa thành từng tòa đài cao. Tác dụng của Đẳng Chi Đài rất đơn giản, đây là lối vào Văn Minh Thánh Địa, cơ bản đều chờ đợi tại đây.

Dương nhiên Đẳng Chi Đài trên bầu trời có rất là nhiều chứ không phải một cái.

Trong đó trên một Đẳng Chi Đài rất nhỏ bé có mấy chục người đang đứng. Đẳng Chi Đài lớn thì chứa được mấy ngàn người, nhỏ thì mấy chục người mà thôi.

Trong mấy chục người này có không ít biết Lục Nguyên.

Ví dụ như cuộc chiến xếp hạng môn phái mười hàng đầu trừ Kiếm Môn ra, chủ chín đại môn phái khác như môn chủ Bá Đao Môn Hoành Trảm. Môn chủ Duy Nhất Môn Duy Nhất Đế. Môn chủ Tiễn Môn Phong Khiếu Thiên. Môn chủ Phương Hoa Môn Bạch Phương Hoa. Môn chủ Trường Thương Môn Lệ Như Sơn. Môn chủ Khôi Lỗi Môn Dịch Vô Hình. Môn chủ Thiếu Dương Môn Xích Đế. Môn chủ U Lệ Môn U Vô Cầu. Và môn chủ Nam Hoa Môn Nam Việt Chân Nhân. Chí người dều đứng bên trên, mấy chục người khác đều là người văn minh.

Chín môn chủ môn phái đều quen biết nhau.

- Theo lý thì Kiếm Môn Lục Nguyên nên ở Đẳng Chi Đài này chứ.

- Đúng vậy.

- Tại sao Lục Nguyên còn chưa ra mặt?

Đối với nhân tài mới của Kiếm Môn này môn chủ Bá Đao Môn Hoành Trảm tràn đầy hứng thú.

- Chắc là sợ rồi.

Môn chủ Duy Nhất Môn Duy Nhất Đế âm trầm cười nói:

- Nghe nói hơn hai năm trước Hoang Chi Tử kỷ nguyên chi tử muốn giết Kiếm Môn chặt đứt mạng Lục Nguyên. Lục Nguyên một chiêu liền bị bại, kiếm gãy, hai chiêu suýt mất mạng. Mặc dù Pháp Thánh Đế Tử đã tới nhưng cũng không phải đối thủ của Hoang Chi Tử, bị đánh thương. Cuối cùng xuất hiện một người áo đen bí ẩn, rất có thể đó là người trong Năm Mươi Thiên Bảng, thắng Hoang Chi Tử cứu đi Lục Nguyên.

- Năm Mươi Thiên Bảng!

Nhắc đến người Năm Mươi Thiên Bảng, dù là ai đều tràn đầy tôn kính. Năm Mươi Thiên Bảng, đó là năm mươi kinh thiên động địa đại nhân vật.

- Xem ra Lục Nguyên sẽ không đến.

Môn chủ Thiếu Dương Môn Xích Đế cười lạnh nói:

- Nếu hắn lại đến gặp Hoang Chi Tử nữa thì lần này sẽ không may mắn có người trong Năm Mươi Thiên Bảng cứu, hắn sẽ chết dưới tay Hoang Chi Tử. Hoang Chi Tử tính tình hung ác, sao hắn dám tới chứ.

Mỗi người nhắc đến Hoang Chi Tử đều đều vẻ mặt kinh sợ. Hoang Chi Tử, là kỷ nguyên chi tử, hung thần chuyển thế.

Môn chủ Phương Hoa Môn Bạch Phương Hoa nói:

- Đáng tiếc thật, Lục Nguyên đắc tội Hoang Chi Tử, ngay cả Văn Minh Thánh Địa là cơ hội khó được cũng chỉ đành từ bỏ.

Môn chủ Khôi Lỗi Môn Dịch Vô Hình nói:

- Văn Minh Thánh Địa đúng là quan trọng nhưng mạng sống càng quan trọng hơn.

Dịch Vô Hình nói là lời thật. Giữa họ bất cứ ai nếu đói mặt Hoang Chi Tử, biết gã muốn giết họ thì sẽ không chút do dự chạy như điên mấy ức vạn dặm rồi tính tiếp, đâu dám đi Văn Minh Thánh Địa, tại đó đụng phải Hoang Chi Tử là đi tìm chết.

Môn chủ Bá Đao Môn Hoành Trảm cứ cảm thấy Lục Nguyên không phải loại người trốn tránh này, nhưng nghĩ đến sát uy kinh người của Hoang Chi Tử thì chỉ đành câm nín.

Trên bình đài này còn có Kiếm Chi Tử. Kiếm Chi Tử đi con đường võ cổ văn minh đến Văn Minh Thánh Địa, nhưng bản thân gã vẫn là người môn phái nên đành tại Đẳng Chi Đài này. Gã nghe đám người bàn tán, cười khẩy. Lục Nguyên đúng là xui xẻo, đi trêu chọc Hoang Chi Tử. Hoang Chi Tử làm kỷ nguyên chi tử, hung thần số một đâu dễ chọc, vậy nên lần này Lục Nguyên không dám tới Văn Minh Thánh Địa, mà gã ở trong này được ích lợi to lớn, đến lúc đó vượt xa Lục Nguyên, khiến hắn chết trong tay gã.

Đang lúc đám người bàn tán Lục Nguyên có đến hay không, và họ đều cho rằng hắn không đến thì...

Mùi hương nhè nhẹ truyền đến, tiếp theo một bóng áo xanh nhanh chóng đạp xuống trên Đẳng Chi Đài này.

Nụ cười thoải mái đó.

Dáng vẻ lười biếng đó.

Một thanh kiếm vác trên vai.

Không phải Lục Nguyên thì là ai nữa.

Lục Nguyên mỉm cười nói:

- Kiếm Môn, Lục Nguyên, đến.

Lục Nguyên đến!

Lục Nguyên đến!

Đối mặt uy hiếp to lớn của Hoang Chi Tử, có khả năng mất mạng trng tay gã vậy mà còn đến, thật là can đảm quá!

Lục Nguyên đến dấy lên xôn xao, mấy chục người trên Đẳng Chi Đài đều nhìn hướng hắn, hiển nhiên kinh ngạc vì sự có mặt của hắn. Lục Nguyên mỉm cười, cầm lên hồ lô rượu uống một hớp, thật là tự do an nhàn, đổi lại thân phận Lục Nguyên đã lâu xuất hiện trước mặt mọi người, thật là sung sướng vô cùng.

Đúng vậy, ta chính Lục Nguyên!

Ta đã trở về!

Lục Nguyên ta rượu ở, kiếm ở.

Môn chủ Bá Đao Môn Hoành Trảm cười to nói:

- Ta biết ngươi sẽ đến!

Gã và Lục Nguyên coi như là bạn nhậu, rất vừa mắt hắn. Tương đối thì môn chủ Duy Nhất Môn Duy Nhất Đế, môn chủ Thiếu Dương Môn Xích Đế thế giới cảnh bát tầng không mấy thích Lục Nguyên. Còn có môn chủ Khôi Lỗi Môn Dịch Vô Hình, môn chủ U Lệ Môn U Vô Cầu, môn chủ Phương Hoa Môn Bạch Phương Hoa cũng gai mắt Lục Nguyên. Lý do gai mắt hắn thì có đủ cả.

Lục Nguyên đáp uống rồi ngồi uống rượu, chờ Văn Minh Thánh Địa mở ra.

Qua vài ngay, trên bầu trời xuất hiện mấy chục cái lỗ, Lục Nguyên cẩn thận đếm phát hiện mấy chục cái lỗ đúng với số Đẳng Chi Đài.

Môn chủ Bá Đao Môn Hoành Trảm nhìn Lục Nguyên bộ dạng khó hiểu bèn nói:

- Mỗi lần Văn Minh Thánh Địa mở ra sẽ có hai vạn người đi. Hai vạn người này Vô Thượng Đại Giáo chúng ta là mười, cơ bản toàn là ngũ đại cổ văn minh và ba mươi văn minh bình thường chiếm danh ngạch, ngẫu nhiên có một ít người di thất địa phục tòng trung ương thiên triều vương đạo quản hóa. Dù sao gom đủ hai vạn, không nhiều cũng không ít.

- Nhưng không phải hai vạn vào hết Văn Minh Thánh Địa.

- Trên không trung có hai vạn cái hố liên tiếp đường hư không, mỗi người tiến vào một cái hư không động đi vào hư không đường. Trong hư không đường có khả năng xảy ra đủ thứ chuyện, cuối cùng thông qua hư không đường, một vạn năm ngàn người đầu tiên đến Văn Minh Thánh Địa là có thể vào.

- Hư không động lối vào hư không đạo phân bố nhất định, cửa mỗi động có một Đẳng Chi Đài.

Hoành Trảm nói:

- Hiện tại chỗ này có tổng cộng bảy mươi hai lối vào hư không đường, chúng ta cũng có bảy mươi hai người, một người vào một con đường. Bên trong con đường xảy ra chuyện gì thì không biết, chúng ta có thể làm là nhanh chóng đi qua hết, đến trước cửa Văn Minh Thánh Địa.

- Sau một vạn năm ngàn người liền bị đào thải.

Lục Nguyên nghe Hoành Trảm nói vậy mới biết Văn Minh Thánh Địa có kiểu chơi này. Bắt đầu tổng cộng hai vạn người nhưng chân chinsh có thể đi vào Văn Minh Thánh Địa chỉ một vạn năm ngàn người mà thôi. Một người vào một hư không đường, bên trong gặp vấn đề khác nhau, cuối cùng xem ai nhanh hơn ra khỏi đó tới Văn Minh Thánh Địa Môn.

Đây không chỉ liều thực lực mà còn cả may mắn.

Nhưng bản thân vận khí cũng rất quan trọng trong trung ương thiên triều.

Vận khí xấu thì chỉ đành tự nhận xui.

Hai vạn người làm nửa ngày chỉ có một vạn năm ngàn vào trong Văn Minh Thánh Địa được, năm ngàn người khác chưa bước vào đã bị đào thải.

Văn Minh Thánh Địa ngay cả vào cổng cũng khó khăn!

Tâm tình Lục Nguyên sục sôi. Rốt cuộc sắp bắt đầu hành trình Văn Minh Thánh Địa.

Một lần này Văn Minh Thánh Địa mở ra, hấp dẫn rất nhiều thật là nhiều người.

Dù sao, Văn Minh Thánh Địa khó được mở ra một lần.

Tổng nhân số chừng hai vạn.

Trong đó cơ bản từ cấp thiên tôn trở lên, có một ít là nửa bước văn minh cảnh.

Trừ người Năm Mươi Thiên Bảng không đến, những người khác đều tới hết.

Trong đó có Pháp Thánh Đế Tử, Pháp Hoàng Đế Tử, Hoang Nguyên Đế Tử, Võ Động Đế Tử, Võ Vương Đế Tử, các nhân vật cấp đế tử. Cũng có người nổi danh lâu như Nam Cực Tiên Ông, còn có mấy lão quái vật không nổi danh lắm sớm ẩn cư mấy vạn năm, mấy chục vạn thậm chí là càng lâu hơn. Đương nhiên hấp dẫn ánh mắt nhất vẫn là kỷ nguyên chi tử Hoang Chi Tử.

Đây không chút nghi ngờ là siêu cấp thịnh sự trong trung ương thiên triều! Việc siêu cấp lớn kích động lòng người!

Bây giờ hai vạn người mới bước vào trong hư không đường, hai vạn môn chủ Bá Đao Môn Hoành Trảm đều đi hướng Văn Minh Thánh Địa Môn, bên trong mỗi một con đường gặp phải tình huống hoàn toàn khác biệt. Để xem ai có thể tiến vào một vạn năm ngàn danh ngạch đến Văn Minh Thánh Địa Môn, năm người khác tự động đào thải không thể đặt chân vào Văn Minh Thánh Địa.

Vào lúc này Lục Nguyên đã bước vào trong hư không đường

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio