Nói đơn giản là Mạnh Chiêu luôn sống trong ánh sáng chói mắt.
Tiếp theo Lục Nguyên lấy thân phận Lý Thái Sử xuất hiện.
Lục Nguyên giả trang thân phận Lý Thái Sử so Mạnh Chiêu thì mạnh hơn rất là nhiều, đặc biệt là hai trận Lý Thái Sử thành danh. Trận thứ nhất thắng Chu Nhân Dục, trận sau thắng Ma Chi Tử, thắng Ma Chi Tử rồi thì Lý Thái Sử nổi tiếng thiên hạ đều biết, so với Mạnh Chiêu chỉ ở nho chi văn minh bị người biết thì cường gấp mấy lần.
Trong lòng Mạnh Chiêu vừa ghen tỵ vừa hận, nhưng gã dù gì là người có ăn học, đèn né bất mãn trong lòng không bùng phát ra.
Nhưng lần này đối mặt hai cao thủ Năm Mươi Thiên Bảng, Chu Thiên Nhân, Uông Huyết Trạch là sự ồn tại khủng bố, đặc biệt mới rồi Chu Thiên Nhân có lướt qua bên cạnh Mạnh Chiêu. Một sư huynh thực lực ngang bằng Mạnh Chiêu bị Chu Thiên Nhân dễ dàng hóa thành huyết sóng gây áp lực rất lớn cho gã. Dưới thế công của Chu Thiên Nhân, Uông Huyết Trạch, ma niệm dưới đáy lòng gã bị mở rộng nhiều bây giờ bùng phát ra.
Khổng Ni nghiêm mặt nói:
- Mạnh sư đệ, Lý sư đệ cũng là vì chúng ta, ngươi nói vậy là không đúng.
Khổng Minh Đức cũng trầm mặt nói:
- Quân tử không khí, quân tử phải có đức độ dung người. Mạnh sư đệ, ngươi như vậy không tính là quân tử.
Mạnh Chiêu cười lạnh, gã hiểu bây giờ có nói cái gì cũng sẽ bị người phê phán nhưng gã chờ xem kịch vui, không tin Lý Thái Sử muốn tăng thực lực thì sẽ tăng thật, trên đời không có chuyện tốt như vậy.
Lục Nguyên không thèm để ý Mạnh Chiêu, nếu có rảnh so đo với gã thì không bằng tăng thực lực tự cứu và cứu người cho rồi. Bạn đang đọc truyện tại -
Chính lúc này, mLục Nguyên bất giác nhớ đến một chuyện, Vạn Kiếm Quy Tông đại pháp có thể hấp thu kiếm khí tăng thực lực cho bản thân.
Trong Ức Vạn Thư Ốc nho chi văn minh có một Nho Chi Kiếm Ốc.
Lúc đó nho chi văn minh mang mình đi Nho Chi Kiếm Ốc, ở bên trong có nhiều kiếm điển nho gia. Lúc trước nho gia ở kỷ nguyên trước kia có lấy kiếm làm binh khí, chia làm hai tông, một tông là nho gia kiếm tông, một tông là nho gia thư tông.
Nhưng kỷ nguyên này áp chế kiếm quá ác, vậy nên nho gia kiếm tông bị vứt đi, nho gia thư tông trường tồn.
Lúc đó mình lấy nho gia kiếm đạo luyện thành một kiếm hung ác tàn nhẫn nhất, tuyệt sát nhất kiếm. Tuyệt sát nhất kiếm này miêu tả là như vậy, chỉ cần ở khoảng cách gần, đối phương hơi lơ là liền tuyệt đối không thể tránh thoát tuyệt sát nhất kiếm được, một kiếm tuyệt đối không thể tránh né. Chính một kiếm này tru sát Ngọc Hoàng Đại Đế, nếu không thì bằng vào sức chiến đấu lúc đó của mình muốn giết chết Ngọc Hoàng Đại Đế là muôn vàn khó khăn.
Trong Nho Chi Kiếm Ốc có vài thứ kiếm có kiếm khí khá đậm đặc, mình có thể lấy Vạn Kiếm Quy Tông đại pháp hấp thu những nho đạo kiếm khí này tăng thực lực bản thân.
Lục Nguyên nói:
- Ta đã nghĩ ra cách tăng thực lực, ta đi chút rồi về.
Nói xong người đã biến mất.
Bây giờ là lúc tranh thủ thời gian, Lục Nguyên dùng tốc độ cực nhanh bay đi. Hắn đến bên ngoài Nho Chi Kiếm Ốc, phòng này có chìa khóa nhưng Nho Chi phó chủ văn minh đã sớm yên lòng giao chìa khóa cho Lục Nguyên rồi. Lục Nguyên lấy ra chìa khóa, pháp lực rót vào trong đó, chỉ khoảng nửa khắc là mở ra Nho Chi Kiếm Ốc.
Cảnh tượng trong Nho Chi Kiếm Ốc là có nhiều sách vở kinh điển nho chi kiếm đạo, bây giờ Lục Nguyên không cần sách mà nhìn sự vật có kiếm khí thôi.
Sự vật có kiếm khí gồm hai thanh tiên kiếm, một thanh rõ ràng là bội kiếm năm đó của Nho Chi phó chủ văn minh, có tên gọi khiếu Nho Chi thần kiếm, binh khí văn minh cấp, so với tiên binh hiện tại của Lục Nguyên cao một cấp. Thanh khác là bội kiếm năm dó của Tam Thư phó chủ văn minh, thanh kiếm này gọi là Mạnh Tử thần kiếm. Vốn tên gọi chính xác của Tam Thư phó chủ văn minh là Tam Thư Nhất Kiếm phó chủ văn minh, nhưng vì đã lâu rồi lão không sử dụng kiếm, cái tên Tam Thư Nhất Kiếm phó chủ văn minh cũng quá dài dòng nên dần đổi thành Tam Thư phó chủ văn minh. Cái gọi là Tam Thư Nhất Kiếm tức là 'mạnh ngữ thánh kinh', 'đại học thánh kinh', 'trung dung thánh kinh', cùng với Mạnh Tử thần kiếm.
Chỗ này không thể so với Kiếm Giới, hoàn cảnh của Kiếm Giới đặc biệt cho nên trên cấp tiên kiếm có kèm theo pháp lực đậm đặc.
Chỗ khác thì pháp lực cấp tiên kiếm sẽ bị kỷ nguyên thay đổi thì tiêu hao sạch, chỉ có thần kiếm văn minh cấp mới giữ được pháp lực thôi.
Lục Nguyên biết bây giờ phải giành giật từng giây nên lập tức ngồi bệch xuống, đôi tay cầm hai thanh thần kiếm.
Cùng lúc đó, Vạn Kiếm Quy Tông đại pháp hiện ra, trng người hố đen kiếm đạo chớp mắt xuất hiện. Hoảng hốt như trông thấy năm đó chuyện cũ của nho chi văn minh, Tam Thư phó chủ văn minh. Năm ấy hai vị phó chủ văn minh cũng là lấy rượu làm ca, thư kiếm ân cừu tiêu sái, vì kỷ nguyên chính đạo mà cố gắng, tru diệt đủ các loại mãnh thú, đủ kiểu đủ dạng yêu tà.
Mơ hồ Lục Nguyên như thấy có người đang hát chính khí chi ca.
Thiên địa có chính khí, hỗn nhiên phú lưu hình, dưới tức là núi cao, trên tức là nhật tinh.
...........
Thật ra trong nhiều nhân vật văn minh cảnh thì Lục Nguyên khâm phục nhất không phải chủ pháp cổ văn minh pháp lực vô biên ổn định tiến vào mười hàng đầu thậm chí là năm hàng đầu hơn mười kỷ nguyên, mà là nhân vật như Nho Chi phó chủ văn minh. Bồi đắp chính đạo mới là điều chúng ta nên làm, từ thần kiếm thấy cảnh tượng năm đó họ nghĩa dũng làm khí huyết Lục Nguyên sục sôi.
Đến đây thì tín niệm của Lục Nguyên càng kiên quyết.
Kiếm của ta là bồi đắp chính nghĩa chém chết yêu tà.
Đây là đạo của ta! Mặc dù khó khăn, gian khổ nhưng nhất định phải hành đạo.
Các bậc tiền bối từng nói, tuy là ngàn vạn người mà ta vẫn cứ đi.
Kiếm khí cuồn cuộn từ hai thần kiếm đưa vào trong người Lục Nguyên, hai kiếm khí này cùng với lúc trước Lục Nguyên hấp thu kiếm khí thì hoàn toàn khác nhau, về chất rõ ràng cao hơn rất nhiều. Trong Kiếm Giới cũng có thần kiếm nhưng khu vực nhỏ đó bây giờ Lục Nguyên chưa thể vào được, không thể vào thì đương nhiên không cách nào mượn nó biến mạnh. Bây giờ hai thanh nho đạo kiếm khí, như thượng cổ thần long rót vào trong cơ thể, cuồn cuộn nóng bổng.
Lục Nguyên cảm thây pháp lực không ngừng tăng lên, trong lúc tăng thì bỗng đụng phải một cửa.
Cửa ải không tính quá khó, so với ngưỡng thứ nhất văn minh cảnh trong tưởng tượng thì dễ dàng rất nhiều, chắc là cửa nửa bước văn minh cảnh rồi.
Hiện tại trùng kích nửa bước văn minh cảnh, tăng sức chiến đấu bản thân đi.
Khi Lục Nguyên sắp đột phá đến nửa bước văn minh cảnh thì phát hiện có vô số khí kình sắc bén đánh hướng mình.
Có tập kích!
Trong Nho Chi Kiếm Ốc mà mình bị tập kích.
Lục Nguyên tùy tay vung Truyền Chính Tiên Thư, chặn lại vài khí kình sắc bén, trầm giọng quát:
- Ai đó!
Một ông lão già khom tóc bạc áo xám hiện ra.
Đó là! Lục Nguyên có nhớ thân phận của người này. Lão tên gọi Tuân Thông, nghe nói là cây đà cây đề trong nho chi văn minh, là ở kỷ nguyên đi theo nhóm Nho Chi phó chủ văn minh sớm nhất. Mỗi một kỷ nguyên thì mỗi văn minh đều phải mở lại một lần, dù sao những người khác đều không thể độ qua kiếp kỷ nguyên, chỉ văn minh cảnh là có thể.
Tuân Thông là siêu lão tư cách trong nho chi văn minh, xem như một trong công thần ban đầu khai sáng ra nho chi văn minh, có được thực lực nửa bước văn minh cảnh.
Lúc mình ở nho chi văn minh có thấy Tuân Thông vài lần, còn bị dặn là hải khách sáo lễ độ với công thần ban đầu của nho chi văn minh, không tưởng tượng được là Tuân Thông công kích mình.
Lục Nguyên lấy làm lạ hỏi:
- Vào lúc này tại sao ngươi tấn công ta? Tại sao vậy? Không lẽ ngươi là phản đồ?
- Không, ta không phải phản đồ.
Tuân Thông nở nụ cười nhạt, nói:
- Làm sao ta là phản đồ được? Từ ban đầu ta đã là người của Thiên Lý phó chủ văn minh đại nhân, là được sắp xếp vào nho chi văn minh. Thiên Lý phó chủ văn minh mưu tính sâu xa, thủ đoạn tàn nhẫn, đâu phải nho chi văn minh ngu ngốc không biến co giãn có thể so sánh bằng.
Thì ra là vậy, Lục Nguyên gật gù nói:
- Thế nho chi văn minh văn minh phòng ngự đại trận là ngươi làm?
- Đúng vậy, là ta dỡ bỏ.
Tuân Thông gật đầu nói:
- Ta là số ít người ở kỷ nguyên đi theo Nho Chi phó chủ văn minh, bình thường văn minh phòng ngự đại trận là do Nho Chi phó chủ văn minh tự thân quản lý nhưng nay hắn bị trọng thương, không còn nhiều sức lực nên luôn do mấy chúng ta quản lý, hình thành lỗ hổng. Ta đã giết mấy người kia nên tất nhiên là do ta nắm giữ rồi.
Bây giờ Lục Nguyên rốt cuộc hiểu, thì ra Tuân Thông vốn là người của Thiên Lý phó chủ văn minh, và văn minh đại trận do Tuân Thông dỡ bỏ. Bây giờ nho chi văn minh như thế này, gặp phải tình huống nguy ngập như thế có hơn phân nửa bởi vì Tuân Thông này.
Lục Nguyên thắc mắc hỏi:
- Tại sao ngươi xuất hiện ở đây?
- Mặc dù Nho Chi Kiếm Ốc niêm phong đã lâu nhưng nó là do Thiên Lý phó chủ văn minh, Nho Chi phó chủ văn minh cùng nhau sáng tạo, năm đó Thiên Lý phó chủ văn minh ở đây để lại một lỗ hổng, ta nghiên cứu một phen, có đi theo Nho Chi phó chủ văn minh tiến vào chỗ này một chuyến.
Tuân Thông cười nói:
- Vậy nên ta xuất hiện ở chỗ này cũng rất bình thường.
Lục Nguyên chắp tay sau lưng, nói:
- Ta chỉ thắc mắc một điều, ngươi lấy đâu ra tự tin đối phó được ta? Ta đã đánh bại Ma Chi Tử, theo lý thì ngươi tuyệt đối không phải là địch thủ của ta mới đúng.
Tuân Thông đắc ý nói:
- Bởi vì bản thân Nho Chi Kiếm Ốc có trận pháp, ngươi không biết trận pháp này nhưng nó thật sự tồn tại. Trận pháp có tên là diệt ma đại trận, là do vô số kiếm khí tổ thành đại trận, mà trận pháp này đầu mối then chốt nắm giữ trong tay ta.
- Lý Thái Sử, giết chết ngươi rồi là ta có văn minh chi thư, ban đầu văn tự chính tự, ha ha ha ha, xem ra là ông trời muốn giúp ta trùng kích trùng kích nửa bước văn minh cảnh!
Tuân Thông vốn là kẻ tàn nhẫn, nếu không thì Thiên Lý phó chủ văn minh sẽ không chọn lão làm nội ứng trong nho chi văn minh. Lão ở nho chi văn minh lâu như vậy mà không lộ ra dấu vết gì, cẩn thận vô cùng, mặt ngoài làm bộ là người trung thành Nho Chi phó chủ văn minh, người này rất biết nhẫn nhịn. Dưới tình huống bình thường, lão nhìn nho chi văn minh bị hủy diệt cũng chưa chắc ra tay. Nhưng trên người Lý Thái Sử có văn minh chi thư, chính tự, vì hai thứ này lão không thể không ra tay. Nhưng dù có ra tay thì lão cực kỳ cẩn thận, khống chế đại trận Nho Chi Kiếm Ốc rồi mới nhàn nhã đi ra.
Bản thân Nho Chi Kiếm Ốc có diệt ma đại trận, trên cơ bản nhân vật dưới văn minh cảnh đều bị diệt sạch.
Bởi vì bản thân nó chính là trọng trận nho chi văn minh.
Trọng trận đương nhiên dùng trọng trận.
Tuân Thông chắp tay sau lưng nói:
- Nói với ngươi lâu như vậy, trận pháp này đã hoàn toàn thúc đây, bây giờ ngươi có thể đi chết đi.
Tuân Thông là kẻ giỏi về tâm kế, lão phát hiện Lục Nguyên đang đến lúc mấu chốt trùng kích tăng thực lực nên bước ra cản lại Lục Nguyên trùng kích cảnh giới, và biết đại trận chưa chuẩn bị xong hết nên lộ ra chút tình huống, nói chuyện với hắn kéo dài thời gian khiến đại trận hoàn thành xong.
Bây giờ chuẩn bị xong hết rồi.
Vô số kiếm khí cực kỳ sắc bén gần như là tính diệt tuyệt bắn hướng Lục Nguyên. Trong những kiếm khí tràn đầy tính hủy diệt, có ít đạo lý lớn, đại thiên chương, không cho người có con đường sống.
Kiếm khí tính diệt tuyệt thế này Lục Nguyên phát hiện nó rất khủng bố, dù là người trong Năm Mươi Thiên Bảng cũng chưa chắc chịu được, dưới Năm Mươi Thiên Bảng cơ bản chịu chết thôi. Hoa Pháp Thánh mà ở đây thì chết chắc.
Tiếc rằng nó là kiếm khí.
Hoặc nên nói may mắn là kiếm khí.
Lục Nguyên có kiếm đạo hồ lô và Vạn Kiếm Quy Tông đại pháp, nên không sợ kiếm khí.
Lần này hắn không dùng kiếm đạo hồ lô mà sử dụng Vạn Kiếm Quy Tông đại pháp, chính kính kiếm khí đều bị hút sạch vào hố đen kiếm đạo, tăng cao thực lực cho Lục Nguyên.
Kiếm khí thật là nhiều, hấp thu nhóm đầu tiên xong Lục Nguyên phát hiện bốn phương tám hướng vẫn còn kiếm khí.
Đây thật là kiếm khí khiến người trên không có đường, dưới không có đất.
Tuân Thông đem diệt ma đại trận phóng ra rồi thì yên lòng, loại kiếm khí tính diệt tuyệt này dù là Chu Thiên Nhân, Uông Huyết Trạch có tới đây cũng khó sống nổi. Tuân Thông chờ hiện ra văn minh chi thư và chính tự. Lý Thái Sử là đệ tử mà lão quỷ Nho Chi phó chủ văn minh quan tâm nhất, chắc chắn có không ít đồ tốt, lần này mình kiếm món hời rồi. Và mình còn lập công lớn diệt nho chi văn minh, chắc Thiên Lý phó chủ văn minh sẽ ban thưởng cho, nói không chừng dựa vào những ban thưởng đó có thể trùng kích nửa bước văn minh cảnh rồi, đem cái gì Năm Mươi Thiên Bảng cao cao tại thượng vứt qua xó góc.
Đang lúc Tuân Thông mơ mộng thì phát hiện trong vô biên kiếm khí bước ra một bạch y mỹ nam tử, đó là dáng vẻ Lý Thái Sử.
- Sao có thể? Sao ngươi có thể đi ra diệt ma đại trận được chứ!?
Tuân Thông như trông thấy quỷ.
Lục Nguyên lạnh lùng nói:
- Bởi vì kiếm khí đã bị ta hấp thu hết.
Truyền Chính Tiên Thư giơ lên, một chiêu đánh ra. Tuân Thông lòng hốt hoảng mặc dù kịp phản ứng định trốn nhưng thực lực gần bằng với Lực Hùng Đế Tử, chỉ mấy chiêu đã bị Lục Nguyên đánh chết.
Lục Nguyên đánh chết Tuân Thông xong lục soát di vật của lão, phát hiện có không ít thứ liên lạc cùng Thiên Lý phó chủ văn minh, và còn phát hiện một thượng cổ kiếm giả lệnh. Thì ra khống chế đầu mối then chốt của Nho Chi Kiếm Ốc chính là thượng cổ kiếm giả lệnh này. Lục Nguyên đang góp nhặt thượng cổ kiếm giả lệnh khắp nơi, trong thiên địa có tổng cộng tám cái bây giờ cái này là thứ năm rồi, một khi gom đủ tám cái là có thể tiến vào trong thượng cổ kiếm giả mộ. Có lẽ đến lúc đó, câu đố đấu trời của kiếm cổ văn minh kỷ nguyên trước sẽ được giải đáp.
Bởi vì Tuân Thông mà lãng phí chút thời gian, bây giờ tranh thủ nhanh đi cứu người.
Lục Nguyên không chút do dự ngồi xếp bằng, tiếp tục trùng kích nửa bước văn minh cảnh.
Mới rồi đã tới ngưỡng cửa nửa bước văn minh cảnh, hấp thu diệt ma đại trận vô tận kiếm khí, căn bản không cần hấp thu thêm pháp lực trong thân kiếm nữa. Pháp lực trong người cuồn cuộn càn quét, Lục Nguyên cảm thấy toàn thân pháp lực tuôn trào phá tan cảnh giới này.