Chương 856 “Không được, nơi này không thể ở lại lâu!” Ầm! Bỗng nhiên. Trên không trung vang lên tiếng vù vù! Mấy chục quả đạn đạo cùng bay đến trong một lúc, phá vỡ không trung mấy trăm mét. Đồng tử của Vạn Lăng Phong cũng sắp trố ra: “Thiếu chủ, đó là đạn đạo xuyên lục địa NB2—aa13 của Ưng Quốc, một quả có thể tấn công phá hủy cả một tòa nhà cao chọc trời!” Lục Khi Sương sợ đến trượt ngã xuống đất, sau lưng ướt đẫm mồ hôi: “Chúng ta sắp chết rồi sao?” Diệp Bắc Minh ngẩng đầu. Trong đôi mắt phản chiếu mấy chục quả đạn đạo từ không trung bay đến! Xoạt! Một bóng dáng xinh đẹp xuất hiện, tốc độ di chuyển của người nọ nhanh tựa yêu ma. Người nọ tóm lấy cánh tay Diệp Bắc Minh, nói: “Đi thôi!” Diệp Bắc Minh vui mừng: “Lục sư tỷ, sao chị lại ở đây?” Lục sư tỷ vội đáp: “Thừa thãi, chị vẫn luôn ở đây âm thầm bảo vệ em mà, đi mau!” Diệp Bắc Minh chỉ vào Lục Khi Sương và An Nhã nói: “Lục sư tỷ, chị dẫn theo hai người bọn họ đi, còn em dẫn theo Vạn Lăng Phong”. “Em cân được sao?” Lục sư tỷ nhíu mày. Diệp Bắc Minh gật đầu nói: “Cân được hết!” “Được!” Lục sư tỷ từ từ bước ra, tóm lấy Lục Khi Sương và An Nhã. Diệp Bắc Minh tới trước mặt Vạn Lăng Phong, tóm lấy cánh tay ông ta nói: “Lăng Phong, đi thôi!” Hai người nhanh chóng lao đi theo sau ba người kia. Chân vừa mới bước khoảng năm trăm thước thì bỗng nhiên một tiếng động vang lên. Ầm! Sau lưng bọn họ, ánh lửa dâng lên ngút trời, một làn sóng quét qua như cơn sóng thần. Diệp Bắc Minh quay đầu lại chém ra một kiếm, bổ làn sóng ấy ra làm đôi. Từng đám mây hình nấm khủng khiếp nối đuôi nhau hiện lên, làn sóng nhiệt lan ra khắp trời. Cả một trang viên yên lành chìm trong biển lửa. Con ngươi Diệp Bắc Minh phản chiếu ánh lửa ngập trời ấy. Ánh mắt anh lạnh đến cùng cực. “Ưng Quốc à?” “Ba trăm nghìn quân lính sao?” “Xem ra các người muốn giết tôi thật!” Giây tiếp theo. Diệp Bắc Minh cầm kiếm Đoạn Long, lao về phía quân lính đang ở cách đó không xa: “Lục sư tỷ, em giao ba người họ cho chị đó”. Cảnh ấy khiến Lục sư tỷ sửng sốt.