Chương 10 Lâm Hoàng Quân vừa mở miệng ra đã oán giận, hoàn toàn không có sự tôn trọng hay khách khí gì Nghe thấy tiếng động, bố mẹ vợ và Lâm ‘Yến Vân cũng đi ra. Bọn họ thấy Tân Vũ Phong hoàn toàn lành lặn cũng kinh ngạc. “Tân Vũ Phong, cậu không đến nhà họ Hồng sao?” “Không phải lúc trước cậu đã đồng ý rồi š? Nếu hôm nay không cho nhà họ Hồng một lời giải thích hợp lý thì cả nhà chúng ta đều sẽ gặp xui xẻo!” “Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau bắt xe đi đi” Mấy người đều liều mạng thúc giục anh. Giọng điệu đó, như thể chuyện Tân Vũ Phong đi chịu tội hay Lâm Hoàng Quân là lẽ đương nhiên vậy. “Chuyện nhà họ Hồng, con đã giải quyết Tân Vũ Phong lạnh nhạt mở miệng. Mọi người nghe vậy đều sửng sốt. “Anh ba hoa khoác lác như vậy không sợ cắn phải lưỡi à? Chủ tịch Hồng đã hạ lệnh, phải có người hiến giác mạc, chữa trị cho Hồng Đại Kiệt thì mới bãng lòng nhân nhượng. Bây giờ anh hoàn toàn lành lặn, rõ ràng đã trốn về thì có!” Lâm Hoàng Quân nói. Mẹ vợ Dương Nguyệt Dung cũng lao đến, chỉ vào Tân Vũ Phong chửi ầm lên: “Cái thẳng ăn hại này, giờ biết nói dối rồi cơ đấy, cậu tưởng bọn tôi là lũ ngu à?” Vẻ mặt Lâm Quốc Triều và Lâm Yến Vân cũng đầy nghỉ ngờ, căn bản không tin lời Tân Vũ Phong nói. Đối mặt với những lời trách cứ đó, Tân Vũ Phong nhíu mày, nhưng vẫn kìm nén cơn tức. giận trong lòng: “Bố, mẹ, nếu hai người không tin thì cứ gọi điện thoại hỏi thử xem!” “Được, cậu chờ đấy cho tôi!” Lâm Quốc Triều lập tức lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho tập đoàn Hồng Thị. Mấy phút sau, gương mặt Lâm Quốc. Triều hiện lên vẻ khó tin. “Ông Hồng vừa nói… nói là Hồng Đại Kiệt tự làm mù hai mắt, không… không liên quan gì đến nhà họ Lâm chúng ta cả…” Bởi vì quá kinh ngạc, nên giọng điệu của Lâm Quốc Triều có chút lắp bắp. Hai người Lâm Hoàng Quân và Dương Nguyệt Dung cũng vô cùng kinh ngạc. Ngày hôm qua, Hồng Đại Sơn vẫn còn đùng đùng hỏi tội, muốn diệt cả nhà họ Lâm. Ai ngờ hôm nay, nhà họ Hồng lại nhân nhượng, không truy cứu bất cứ trách nhiệm nào nữa. “Tân Vũ Phong, sao anh làm được?” Lâm Yến Vân nhìn Tân Vũ Phong, đôi mắt đẹp toát lên ánh sáng khác thường. Phải biết là giá trị con người của Hồng Đại Sơn đạt đến mấy chục nghìn tỷ, là nhân vật mà nhà họ Lâm phải ngước nhìn. Nhưng Tần Vũ Phong vừa ra trận đã có thể đối phó dễ dàng. Trước đây Lâm Yến Vân vẫn ghét bỏ Tân Vũ Phong, bởi vì anh là tên vô dụng, không làm được chuyện gì cả, nhưng bây giờ xem ra Tân Vũ Phong còn có con bài tẩy nào đó, “Yến Vân, chuyện này không quan trọng, quan trọng là bây giờ, phiền phức đã được giải quyết rồi” Tân Vũ Phong nhìn cô ta, thâm tình nói: “Trước đây em nói với anh, chỉ cần anh chịu tội thay em trai em, chúng ta sẽ không ly hôn nữa, sẽ ở bên nhau suốt đời. Yến Vân, sau này chúng ta hấy sống hạnh phúc bên nhau đi, anh đảm bảo sẽ khiến em hạnh phúc” “Tôi…” Lâm Yến Vân cảm động, đang định đồng ý. “Chị, chị đừng tin vào mấy lời nói hoang đường của anh ta. Nếu anh ta có bản lĩnh đó thì tại sao phải chịu nhục nhã suốt ba năm, trở thành một tên vô dụng? Theo em thấy thì nhất định là anh Quách đã giúp chúng ta!” Lâm Hoàng Quân cao giọng nói. Anh Quách? Lâm Yến Vân chợt nhớ ra, đúng là cô ta đã từng nhắc đến chuyện này với Quách Tuấn Hùng, nhưng cô ta cũng không ôm hi vọng quá nhiều. Dù sao mấy ngày trước, Quách Tuấn Hùng cũng không có được thân thể của cô ta, lại còn bị Tân Vũ Phong đánh. Do dự một lát, Lâm Yến Vân lấy điện thoại di động ra, gọi cho Quách Tuấn Hùng. “Alo… anh Quách, chuyện của em trai em, là anh giúp đỡ sao?” “Bố anh có làm ăn qua lại với chủ tịch Hồng, ông ấy đã chào hỏi mấy câu với chủ tịch Hồng…” Giọng nói của Quách Tuấn Hùng, thông qua điện thoại, vang vọng khắp phòng. “Thì ra là vậy! Anh Quách, may là có anh, mấy ngày nữa em sẽ mời anh ăn cơm, phải cảm ơn anh đàng hoàng mới được” Lâm Yến Vân nói chuyện một hai câu, sau đó cúp điện thoại. Ngay lập tức, cô ta nhìn về phía Tân Vũ Phong, ánh mắt ngập tràn sự ghét bỏ, giống như đang nhìn một tên lừa gạt. “Yến Vân, Quách Tuấn Hùng nói dối, rõ ràng là anh giải quyết Hồng Đại Sơn!” Tân Vũ Phong lập tức giải thích. Nhưng mà, mấy người nhà họ Lâm không tin. Lâm Hoàng Quân chỉ vào mũi anh, chửi ầm lên: “Anh đúng là to gan! Rõ ràng là công lao của anh Quách, thế mà anh lại dám mạo danh thế thân, tranh công trước mặt chị tôi! Đúng là đồ lòng dạ hiểm độc!” Dương Nguyệt Dung cũng tức giận vô cùng, hai tay chống nạnh, mắng to: “Tên họ Tần kia, cậu vẫn còn mặt mũi đứng ở nhà họ. Lâm chúng tôi à? Nếu tôi mà là cậu thì tôi đã đập đầu vào tường chết quách đi cho rồi.” Đối mặt với lời chỉ trích của mọi người, Tần Vũ Phong cảm thấy vô cùng bất đắc di. Nhưng anh vẫn giải thích: “Yến Vân, em nhấy định phải tin tưởng anh! Anh có thế dẫn em đến nhà họ Hồng, đối chất với Hồng Đại Sơn!” Nhưng Lâm Yến Vân lại lắc đầu, dùng một loại ánh mắt khinh bỉ nhìn anh, nói: “Tần Vũ Phong, tôi đã cho anh cơ hội, nhưng anh lại khiến tôi thất vọng hết lần này đến lần khác. Hôn nhân của chúng ta không cần thiết phải tiếp tục nữa, ly hôn đi!” “Anh…” Tân Vũ Phong há hốc mồm, vẫn muốn giải thích tiếp. “Đủ rồi!” Lâm Yến Vân cắt ngang lời nói của anh: “Tôi đã sớm không còn tình cảm gì với anh rồi! Quá khứ, là tôi tin lời ông nội, nghĩ răng anh thật sự là rồng phượng ẩn mình, nhất định sẽ có ngày một bước lên trời!” “Nhưng bây giờ xem ra, anh chỉ là một con cóc, căn bản không có tư cách để so sánh với anh Quách! Bây giờ, dù anh có mặt dày thế nào, tôi cũng sẽ không tha thứ cho anh!” Lâm Yến Vân lạnh lùng nói, lời nói như một con dao sắc bén, đâm thẳng vào lồng ngực Tần Vũ Phong. Con cóc? Nghe cô ta nói thế, Tân Vũ Phong cười tự giễu một cái. Anh từng là chiến thần Thiên Vũ danh chấn Đại Ninh! Thống lĩnh trăm vạn đại quân, uy chấn Đại Ninh! Chỉ cần nhắc tới tên anh là đã có thể dọa kẻ địch sợ mất mật. Ba năm trước, anh buông bỏ vinh hoa phú quý trở về Dương Hải, chỉ vì thực hiện lời hứa năm đó, bảo vệ bên cạnh Lâm Yến Vân. Ai ngờ tất cả những gì anh hi sinh, lại chẳng đáng một đồng với Lâm Yến Vân. “Tên kia, không nghe thấy chị tôi nói gì à? Nếu anh còn chút tôn nghiêm thì mau cút đi!” Lâm Hoàng Quân hùng hùng hổ hổ, dáng vẻ dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo không gì sánh được. “Được, tôi đi! Chỉ mong là, các người đừng bao giờ hối hận!” Tân Vũ Phong lạnh lùng mở miệng. “Hối hận? Ha ha ha…” Lâm Hoàng Quân cười to: “Tên họ Tân kia, anh tưởng mình là cái gì? Là cậu ấm nhà giàu nhất Dương Hải, hay là cháu trai chủ tịch thành phố?” Dương Nguyệt Dung cũng trào phúng: “Đúng là một thằng ăn hại! Nhà họ Lâm chúng tôi đúng là tạo nghiệt nên mới vớ phải thẳng con rể như cậu! May là kết hôn ba năm, Yến Vân vẫn còn là thân con gái, cho dù ly hôn rồi cũng vẫn có thể gả vào nhà giàu!” “Đúng vậy, chỉ cần Yến Vân gả vào nhà họ Quách, nhà họ Lâm chúng ta cũng nở mày. nở mặt theo” Mặt Lâm Quốc Triều lộ rõ vẻ tính toán. Nghe thấy lời nói của mọi người, Tân Vũ Phong chỉ cảm thấy trái tim chết lặng. “Tinh tỉnh tinh!” Đột nhiên, chuông điện thoại di động của anh vang lên, là Tiêu Mặc Chiến gọi tới Vừa nhận điện thoại, anh đã nghe thấy giọng nói vội vàng của Tiêu Mặc Chiến: “Đại nhân, chuyện ngài dặn dò đã có tin tức rồi ạI” “Ngày 6 tháng chạp mười tám năm trước, Lâm Yến Vân đến nơi khác tham gia trại đông, cô ta không hề ở Dương Hải!” “Cho nên, cô gái nhỏ cứu ngài năm đó, không phải là Lâm Yến Vân!”