Chương 9 Hồng Đại Sơn ra vẻ kiêu ngạo, chẳng coi anh ra gì. “Chủ tịch Hồng, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ” “Tên nhãi này ăn gan hùm mật gấu chäc?” “Hôm nay phải cho hẳn biết thế nào là lễ độ” Đám vệ sĩ ai nấy cũng tỏ ra dữ tợn, quây xung quanh rồi cùng nhào vào anh. “Chán sống” Tân Vũ Phong cười lạnh, mặt tỏ vẻ khinh thường . Tuy rằng anh ẩn thân ở Dương Hải ba năm, nhưng thực lực của anh không hề mai một. Đường đường là chiến thần Thiên Vũ, lại sợ sự khiêu khích của đám lâu la này sao? “Vút!” Cả người anh như biến thành một cái bóng đen, giống như hổ nhào vào đàn dê, xông vào đám vệ sĩ. “Bịch, bịch, bịch” Tiếng cơ thể bị đấm trúng vang lên liên tiếp. Mỗi một lần anh ra chiêu, thì sẽ có một tên vệ sĩ phải ngã xuống. Ba mươi giây sau. Cả đám vệ sĩ bị anh giải quyết nằm la liệt trên mặt đất, hoàn toàn ngất đi, sống chết không rõ Nhìn thấy vậy, Hồng Đại Sơn ngây ra. Ông ta đưng ngây tại chỗ, nghẹn họng. nhìn trân trối, giống nhưu bị tạt một gáo. nước lạnh, không còn dáng vẻ kiêu ngạo như ban đầu nữa. Đám vệ sĩ này đều do ông ta thuê về với giá cao, đẳng cấp lấy một chọi mười, ai ngờ ở trước mặt anh lại yếu ớt như vậy. Nhưng dù sao ông ta cũng thuộc hàng trọcphú, trải qua nhiều tình huống, nên không bị dọa sợ. “Nhãi con, thấy cậu không hề sợ hãi, hóa ra cũng thuộc hàng cao thủ. Nhưng hiện tại, không phải những năm tháng dùng vũ lực. đoạt giang sơn, nếu cậu dám động vào tôi, khi cậu vào tù, tôi chỉ cần dùng thế lực của mình là có thể bóp chết cậu.” Hồng Đại Sơn tỏ ra nham hiểm, tiếp tục uy hiếp nói: “Không chỉ có cậu, còn có nhà họ Lâm cũng không thoát khỏi lòng bàn tay tôi đâu. Nghe nói vợ cậu là người đẹp số một Dương Hải, đến lúc đó tôi sẽ bán cô ta vào. bar.” Nghe nói như thế, ánh mắt anh lạnh lẽo, sắc bén kinh người. “Hồng Đại Sơn, đừng tưởng chỉ mình ông mới có thế lực. So với tôi, ông còn kém xa. Ông có tin… Chỉ cần một mệnh lệnh của tôi có thể khiến ông phá sản không?” Tân Vũ Phong ngạo nghễ nói “Thằng nhãi chết đến nơi rồi còn to mồm. Cả Dương Hải ai cũng biết cậu chính là một tên vô dụng, ở rể ở nhà họ Lâm,t rừ ăn bám ra thì biết làm gì? Nếu cậu muốn đối phó tôi thì cứ đến đây” Hồng Đại Sơn ngồi lên sô pha, vắt chéo. chân, khuôn mặt đầy vẻ khiêu khích Tân Vũ Phong lấy điện thoại gọi cho Tiêu Mặc Chiến. *Trong ba phút, khiến nhà họ Hồng ở Dương Hải phá sản” “Tuân lệnh” Tiêu Mặc Chiến tuân lệnh, anh ta không dám trì hoãn bất cứ mệnh lệnh nào của Tân Vũ Phong. Bên kia, Hồng Đại Sơn vẻ mặt cười cợt, giống như đang xem diễn kịch. “Thăng nhãi, diễn sâu đấy, cậu xem tôi là thẳng ngốc đấy à? Vừa gọi điện thoại đã khiến nhà họ Hồng phá sản, cậu nghĩ cậu là ai? Người giàu nhất Dương Hải cũng chẳng có cái tài đó.” “Nói cho cậu biết, việc hôm nay chưa xong đâu. Người nhà họ Lâm đã tông con trai tôi, mà cậu lại đánh bị thương vệ sĩ của tôi, nếu khong có đổ máu thì không xong với tôi đâu.” Hồng Đại Sơn vừa dút lời, di động đột nhiên vang lên. “Đinh đang, đỉnh đang” Ông ta vừa nhận điện thoại, thì đã nghe thấy một tiếng hét to: “Chủ tịch Hồng, xảy ra chuyện lớn rồi” “Tám tập đoàn tài chính ở Vân Mộc đột nhiên đồng loạt tấn công cổ phiếu của công ty chúng ta, cổ phiếu rớt giá đã lỗ mấy nghìn tỷ rồi, hơn nữa còn không ngừng giảm” “Rầm” Những lời này như sấm đánh bên tai ông ta. Tuy ông ta là tỷ phú ở Dương Hải, nhưng không thể so sánh với tám tập đoàn tài chính ở Vân Mộc được. Ai ngờ hiện tại, mấy tập đoàn tài chính này đột nhiên công kích công ty ông ta, mà không hề báo trước. Việc này thật sự rất kỳ lạ Nhưng ngay sau đó có vài đàn em đã gọi điện đến cho ông ta. “Chủ tịch Hồng, thành phố cho người đến kiểm tra tài vụ, họ nói sổ sách của chúng ta có vấn đề, mời ông phối hợp điều tra.” “Họ vừa niêm phong hết sân bãi của chúng ta rồi , nói là phải kiểm tra và thay mới thiết bị phòng cháy chữa cháy” “Nhà họ Vương, nhà họ Tống, nhà họ Lữ đã đơn phương dừng hợp tác với bên ta” Nghe thấy tin dữ liên tiếp, säc mặt ông ta trắng bệch, mắt thấy màu vàng, ngất xỉu. Ông ta phải vất vả trong giới kinh doanh mấy chục năm mới đạt đến địa vị ngày hôm nay. Ai ngờ hiện tại, cơ ngơi của ông ta đứng trước nguy cơ có thể sụp đổ bất cứ lúc nào. “Thăng nhãi, là cậu làm phải không?” Hồng Đại Sơn nhìn chằm chăm Tần Vũ Phong, trên mặt tràn đầy vẻ khó tin. Trước đó ông ta không xem anh ra gì, nhưng hiện tại, da đầu ông ta run lên, vừa sợ vừa hãi. “Cậu… cậu rốt cuộc là ai, sao lại có quyền lực lớn đến vậy?” Hồng Đại Sơn không kìm được thắc mắc. Tân Vũ Phong từ trên cao nhìn xuống ông ta, ánh mắt cao ngạo, ngạo nghễ mở. miệng: “Thân phận của tôi, ông không xứng biết.” Từng chữ nói ra, tràn đầy khí phách. Hồng Đại Sơn cũng không dám tỏ ra bất mãn, mà càng thêm dè chừng. “Ùm!” Ngay sau đó, một người tỷ phú lại bỏ đi tất cả tự trọng và kiêu ngạo, hai gối mềm nhũn, quỳ xuống trên mặt đất “Cậu… cậu Tân, trước đo tôi có mắt như mù, không nhìn thấy Thái Sơn. Việc Hồng Đại Kiệt bị đâm mù mắt không liên quan gì đến nhà họ Lâm hết, tôi sẽ không làm phiền nhà họ Lâm nữa. Mong cậu rộng lượng tha cho nhà họ Hồng một con đường sống” Hồng Đại Sơn liều mạng cầu xin tha thứ, thái độ thành khẩn vô cùng. Ông ta sợ Tân Vũ Phong trong cơn giân dữ sẽ tiêu diệt nhà họ Hồng. “Lâm Hoàng Quân đâm mù mắt con trai ông, là lỗi của cậu ta. Thương tật của con trai ông tôi sẽ tìm người chạy chữa. Nhưng Yến Vân là vợ tôi, ông không được sỉ nhục cô ấy” “Nếu còn lần sau, giết chết không tha” Khi nói mấy chữ cuối, giọng nói của anh tràn ngập sát khí. Hồng Đại Sơn sởn tóc gáy, vội vàng lắc đầu: “Tôi biết sai rồi. Từ nay về sau, cô Lâm chính là bà tôi, cô ấy bảo sao tôi sẽ nghe vậy” “Được, cứ như vậy đã. Còn nữa, tuyệt đối không được tiết lộ thân phận của tôi ra ngoài.” Anh ra lệnh. “Vâng, vâng, vâng” Hồng Đại Sơn vội vàng gật đầu. Tuy rằng ông ta không rõ lí do vì sao anh phải che dấu, nhưng ông ta có thể khẳng định, anh là người ông ta không thể dây vào. Giải quyết xong chuyện nhà họ Hồng, Tân Vũ Phong rời biệt thự, bắt xe về nhà họ Lâm. Mới vừa mở cửa ra, chỉ thấy một cậu thanh niên đẹp trai, đang ngồi ở sô pha cắn hạt dưa, dáng vẻ rất nhàn hạ. Đây là cậu em vợ đã gây đại họa, Lâm Hoàng Quân. Nhìn thấy Tân Vũ Phong trở về, Lâm Hoàng Quân sửng sốt, kinh ngạc nói: “Anh rể, không phải anh đến nhà họ Hồng gánh tội thay tôi sao? Sao đã quay về rồi? Không phải là anh sợ hãi bỏ về giữa chừng chứ?”