Chương 1223: Ngay khi người Đông Hoàng dứt lời, tất cả ánh mắt của mọi người có mặt ở đây phút chốc đều chuyển sang đặt lên người Tân Vũ Phong và người Đông Hoàng đó. Nếu như có người lúc thì tự xưng là đầu bếp của trung tâm thương mại Khải Việt, lúc thì lại lấy ra huy hiệu chứng minh … Vậy thì thật không phải là chuyện nhỏ! Rất có khả năng nói lên rằng, thân phận của người đó là giả mạo. Nhất thời, đủ loại ánh mắt đều hướng tới Tân Vũ Phong. Trong lòng Tân Vũ Phong lại chẳng có chút hoảng loạn nào cả, vẫn đầy trách nhiệm mà đóng vai một người bị thương như cũ. “Người của trung tâm thương mại Khải Việt, vừa nãy đã đi vào cả rồi, người đầu bếp anh nói có phải là một người có vóc dáng cao to không?” Người Đông Hoàng vừa rồi xác nhận Tân Vũ Phong, bỗng nhiên cũng có hơi hoài nghỉ bản thân mình. Dù sao, người của Doanh Trại Thần Sách, bất kể là giọng điệu hay thái độ, đều không moi ra được nửa phần đang diễn kịch. Dường như là anh ta đích thân xét duyệt cho một người đầu bếp của trung tâm thương mại Khải Việt tiến vào. Người của Doanh Trại Thần Sách tiếp tục nói: “Tôi nhớ anh nói cái người đầu bếp của trung tâm thương mại Khải Việt dáng vẻ rất cao lớn, khá là đẹp trai, không sai chứ?” Người Đông Hoàng nghiến răng nghiến lợi, cũng chỉ đành gật đầu. Người tự xưng là đầu bếp đó, đích thực là vô cùng xuất chúng, nếu không anh ta cũng sẽ không ghi nhớ. Người ẩn náu ở đây của Doanh Trại Thần Sách lạnh lùng hừ một tiếng: “Đầu bếp đó, trắng trẻo cao ráo lại đẹp trai, anh nhìn xem cái tên Tiểu Diệp Khang Bình này, có chỗ nào giống cao ráo đẹp trai đâu chứ?” Người của Doanh Trại Thần Sách lời lẽ chính đáng, chỉ về phía Tân Vũ Phong mặt băng bó đầy băng gạc nói. Khóe miệng ẩn sau lớp băng gạc của Tân Vũ Phong khẽ co rút. Người Đông Hoàng lại muốn nói gì đó nữa, nhưng người của Doanh Trại Thần Sách này đương nhiên sẽ từ chối tất cả khả năng có thể làm lộ tẩy, nhanh chóng hét lên: “Được rồi, đừng có cả ngày nghi thần nghỉ quỷ nữa, anh đang nghi ngờ ánh mắt của tôi sao? Nhanh vào đi, không thể kéo dài thời gian nữa, vào đi, vào đi!” Người của Doanh Trại Thần Sách vừa nói, vừa dùng thái độ tương đối thô bạo, đẩy người Đông Hoàng đó vào trong. Tân Vũ Phong vừa định đi vào theo, người của Doanh Trại Thần Sách lại gọi anh đứng lại: “Này, Tiểu Diệp Khanh Bình, đợi một chút!” Tân Vũ Phong dừng bước, quay đầu nhìn lại. Người của Doanh Trại Thần Sách lấy tay che miệng lại, ngại ngùng ho khan một tiếng: “À, cái đó, anh là người bị thương nặng, đợi một lát một mình tôi đưa anh vào trong” Tân Vũ Phong gật gật đầu, ngoan ngoãn đứng sang bên cạnh người Doanh Trại Thần Sách. “Vâng, đại nhân” Tốc độ nhân viên xét duyệt rất nhanh, vốn dĩ đã đến cuối hàng rồi, người của Doanh Trại Thần Sách đó sắp xếp cho Tân Vũ Phong một vị trí, để Tân Vũ Phong ngồi xuống nghỉ ngơi. Tân Vũ Phong nhắm mắt lại, một vẻ nhắm mắt dưỡng thần. Chưa được bao lâu, có người nhẹ nhàng vỗ vai Tân Vũ Phong. Tân Vũ Phong mở mắt ra. Tất cả mọi người đều đã rời khỏi rồi. Chỉ còn lại anh, và cái người của Doanh Trại Thần Sách đó còn ở lại.