Chương 1615 Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, những người chú ý đến cái tên Tân Vũ Phong này thật sự là rất nhiều. Một khi cô dám kêu ra tên của Tân Vũ Phong ở giữa sân bay thì Lâm Kiều Như cô có thể chắc chắn chỉ cần trong nháy mắt, cô và Tân Vũ Phong sẽ bị đám người hóng chuyện bao vây. Nhưng mà dù sao thì đó cũng là người dẫn dắt đoàn giao lưu võ đạo Đại Hạ giành được chiến thắng, đánh bại được đệ nhất cao thủ Kitano Takeshi của võ đạo Đông Hoàng ở đỉnh núi Phù Hoa. Bây giờ cho dù chỉ là một người trùng tên thì người dân Đại Hạ cũng sẽ vô cùng niềm nở, nhiệt tình. Thậm chí có một người dân lên mạng bày tỏ rằng bản thân chỉ trùng tên với chiến thần Thiên Vũ mà hai ngày trước tự nhiên trong tài khoản nhận được một khoản tiền hơn ba trăm triệu chuyển tới… Đến lúc hỏi lý do thì đối phương chỉ nói là do bản thân vui vẻ, thấy người có cùng tên với chiến thần Thiên Vũ nên rất vui khi chuyển tiền. Khiến cho vị “Tân Vũ Phong” đó phải cạn lời. Cho nên dù cho Lâm Kiều Như có xúc động đến thế nào đi nữa thì cũng không dám ở giữa sân bay kêu lên tên của Tân Vũ Phong. Tân Vũ Phong khi ra khỏi lối ra, gật đầu với mọi người một cái. Lâm Kiều Như bay tới, nhảy lên người Tân Vũ Phong, cho anh một cái ôm thật chặt. Thật sự rất ít khi thấy dáng vẻ Lâm Kiều Như nhiệt tình như thế. “Tân Vũ Phong vừa cười vừa xoa đầu của Lâm Kiều Như: “Sao thế, nhớ anh rồi à?” Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Kiều Như ửng đỏ, không còn dáng vẻ lạnh lùng vừa nãy mà thay vào đó là sự niềm nở nhiệt tình. Nhưng ẩn trong sự niềm nở này lại có một chút sự ngượng ngùng trào ra do không quen với việc bản thân buông thả như vậy, nhìn có vẻ không được tự nhiên nhưng lại hài hòa, vô cùng đáng yêu. Tân Vũ Phong vừa cười vừa xoa đầu Lâm Kiều Như, sau đó lại võ lưng của Lâm Kiều Như: “Được rồi, Kiều Như, bây giờ có biết bao cặp mắt đang nhìn đó, tí nữa chúng ta về nhà rồi ôm tiếp, được không?” Lúc này Lâm Kiều Như mới để ý tới, không chỉ mười hai vệ trung thiết huyết mà ngay cả người đi đường khác cũng đang nhìn hai người bằng cặp mắt trêu ghẹo nhưng cũng đầy hâm mộ. Vẻ mặt của Lâm Kiều Như còn đỏ hơn ban nấy, vội vàng nhảy xuống khỏi người của Tân Phong. Lần này, thời gian mà hai người xa nhau không được tính là quá lâu. Nhưng dù sao chăng nữa thì lần này, Tân Vũ Phong phải trải qua nhiều chuyện hơn. Nhìn thấy được Tân Vũ Phong an toàn mà trở về, Lâm Kiều Như: biết rằng Tân Vũ Phong đã đi Đông Hoàng báo thù cho Bạch Hứa Trạch. Điều này thậm chí cũng không cần Lâm Kiều Như phải đi hỏi anh nữa. Lâm Kiều Như đã quá hiểu anh rồi Hơn nữa, Lâm Kiều Như cũng biết thế lực của người ra tay với Bạch Hứa Trạch lớn biết bao nhiêu. Chuyện đáng mừng nhất chính là anh có thể an toàn mà trở về Bởi vì điều này đã cho thấy rằng Tân Vũ Phong đã trả thù thành công rồi. Nếu mà nói Lâm Kiều Như không lo lắng cho anh, đó là chuyện không thể nào. Nhất là sau khi đại hội võ đạo kết thúc và Tân Vũ Phong vẫn còn chưa trở về. Sự lo lắng của Lâm Kiều Như dành cho anh có thể nói là đã đạt đến tột cùng, thậm chí cô còn rơi vào mức độ đêm không thể chợp mắt nữa Mà bây giờ, khi nhìn thấy Tân Vũ Phong an toàn trở về… Sao Lâm Kiều Như có thể không vui vẻ, sao có thế không xúc động được chứ? Người hay ngại ngùng như Lâm Kiều Như cũng không nhịn được ở nơi công cộng như sân bay mà làm ra cử chỉ thân mật với Tân Vũ Phong. Mà lúc này, đám người mười hai vệ trung thiết huyết ngậm cười nhìn hành động của Lâm Kiều Như và Tân Vũ Phong. Sau khi hai người ôm xong, Huyền Vũ mới cười bước tới. “Thiên Vũ đại nhân, lần này phải chúc mừng cậu đã giành được thắng lợi” “Đúng vậy, Thiên Vũ đại nhân, chúc mừng anh đã đánh bại Kitano Takeshi” Lúc này Thanh Long cũng chen lấn đi lên: “Thiên Vũ đại nhân, tôi biết rắng việc chỉnh đốn bọn giặc Oa của Đông Hoàng đối với anh mà nói vốn chẳng là việc gì cả!” Lâm Kiều Như cười hì hì: “Không biết là ai đã lo đến nỗi hai ngày nay không ngủ nhỉ?”