*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 1616 Nghe Lâm Kiều Như vạch trần mình như vậy, rốt cuộc Thanh Long có hơi ngượng ngùng mà ngậm miệng lại. Lâm Kiều Như hào phóng hớn hở khoác lấy cánh tay của Tân Vũ Phong: “Tân Vũ Phong, chúng ta đi thôi!” Tân Vũ Phong gật đầu, nhoẻn miệng cười và nói với cô: “Kiều Như, chúng ta về nhà thôi!” Lâm Kiều Như nhẹ nhàng trả lời “Dạ!” một tiếng. Cả đoàn người đón xe về phủ Thượng Quan. Bởi vì xúc động nên cả đêm qua Lâm Kiều Như cứ trắn trọc mãi, trời vừa hửng sáng đã tỉnh dậy sửa soạn một bàn ăn tinh tế đợi Tân Vũ Phong quay về. Thật ra đã chuẩn bị sẵn trước cả rồi, nên bây giờ Lâm Kiêu Như chỉ cần hâm nóng lại các món đã nấu hoặc là xào hai món là có thể ăn được rồi. Nhưng sau khi về đến phủ Thượng Quan, ngoài sự ngạc nhiên và mừng rỡ về sự trở lại của Tân Vũ Phong, trên mặt mọi người còn hiện lên một chút buồn Hội trường để linh cữu của Bạch Hứa Trạch nẵm ở sảnh lớn của phủ Thượng Quan, gần như vừa bước vào là có thể nhìn thấy ngay. Vì Tân Vũ Phong đã dặn dò rằng kẻ thù chưa chết, nên hội trường để linh cữu của Bạch Hứa Trạch không thể dỡ bỏ sau một ngày được. Thái độ của Tân Vũ Phong giờ phút này cũng rất nghiêm túc, anh bước vào hội trường đế linh cữu của Bạch Hứa Trạch. Bạch Hứa Trạch trên bức ảnh đen trắng đang nở cùng rạng rỡ. Trên thực tế, Bạch Hứa Trạch là một trong mười hai vệ trung thiết huyết và là Tướng sĩ của doanh trại Thần Sách, muốn tìm một bức ảnh có vẻ ngoài nghiêm túc để phù hợp làm di ảnh là chuyện rất đơn giản. Nhưng tất cả mọi người ở đây, kể cả Lâm Kiều Như, đều không muốn như vậy. Tuy tuổi tác cũng không còn nhỏ nữa nhưng Bạch Hứa Trạch có gương mặt trẻ thơ, tính cách thường ngày thì cực kỳ vui vẻ và lạc quan. Một nụ cười vô Khi mọi người sống cùng nhau, ai nấy đều thường xuyên nghe thấy giọng nói và tiếng cười lanh lảnh vang lên của Bạch Hứa Trạch. Mặc dù Bạch Hứa Trạch đã phải chết trong đau đớn, nhưng ai nấy đều không muốn Bạch Hứa Trạch sẽ cảm thấy buồn phiền trên đường đi xuống suối vàng. Vì vậy, mọi người đã chọn bức ảnh Bạch Hứa Trạch đang cười tươi roi rói làm di ảnh cho anh ấy. Tân Vũ Phong nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Hứa Trạch trên tấm ảnh đen trắng mà thở dài. Ngay sau đó, Tân Vũ Phong từ trong lòng ngực lấy ra một thứ gì đó. Là một mảnh xương nhỏ. Dù đã được làm sạch nhưng mọi người đều có thể nhận ra đây là mảnh xương tươi. Tân Vũ Phong mím chặt môi, đặt xương cốt ở trước cống vật của Bạch Hứa Trạch. Ngay sau đó, Tân Vũ Phong dẫn theo những người còn lại và cúi đầu lạy bái ba lạy. Tân Vũ Phong hít sâu một hơi: “Bạch Hứa Trạch, tôi đã báo thù cho anh rồi” “Lần này anh có thể yên tâm ra đi rồi” Loáng thoáng có âm thanh nghẹn ngào nức nở từ trong mười hai vệ trung thiết huyết ở phía sau anh truyền đến. ‘Tân Vũ Phong không quay đầu lại. Bởi vì một khi quay đầu lại, đôi mắt đỏ hoe của anh chắc chắn sẽ bị người khác nhìn thấy. Bạch Hứa Trạch chắc hẳn là không muốn nhìn thấy mọi người ôm nhau khóc ròng. Tân Vũ Phong hít một hơi thật sâu, cố nén lại sự nghẹn ngào có hơi chua xót nơi cổ họng, xoay đầu lại và nói với mọi người: “Các anh em đã tìm được hài cốt của Bạch Hứa Trạch chưa?” Huyền Vũ không giấu được vẻ đau buồn, mím chặt môi và gật đầu một cái. Sau khi điều tra, mọi người phát hiện hài cốt của Bạch Hứa Trạch nằm ở Vân Ninh của Đại Hạ. Hàng trăm tướng sĩ của doanh trại Thần Sách đã phải mất rất nhiều thời gian và công sức để tìm ra hài cốt đã bị biến đổi hoàn toàn của Bạch Hứa Trạch giữa những xác chết của người Đông Hoàng nằm ngốn ngang trên khắp mặt đất. May mắn thay, mặc dù hài cốt của Bạch Hứa Trạch đã bị tra tấn đến mức khó có thể nhận ra được, nhưng thi thể vẫn còn nguyên vẹn. Theo một nghĩa nào đó, thì Bạch Hứa Trạch cuối cùng cũng đã về tới doanh trại Thần Sách. Về tin tức hy sinh của Bạch Hứa Trạch…