Chương 1652 Trên đường đi, cả bốn người đều trầm tư. Quách Thành không biết nói gì với Đại nhân Thiên Vũ. Vì Tân Vũ Phong quen với việc đi một mình, không có gì để nói nên Thịnh Viên sợ mình nói sai quá nhiều, không dám nói chuyện. ‘Về phần Cố Khánh thì không muốn nói chuyện với người mà cô ta ghét. Người đàn ông này sỉ nhục thần tượng của cô ta, rồi lại cứu mạng cô ta. Chỉ cần đổi người khác, Cố Khánh cảm thấy mình sẽ cảm động đến rơi nước mắt. Nhưng người này thực sự đã sỉ nhục thần tượng của cô ta! Cố Khánh càng nghĩ càng tức giận, dọc đường khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ta cứ xị ra, chỉ cảm đầu mà đi. Nếu không có Thịnh Viên ở bên cạnh nhắc nhở, không biết họ sẽ giãm phải bao nhiêu cạm bây. Cuối cùng, bọn họ cũng leo lên được đỉnh La Phù Sơn. Đỉnh La Phù Sơn mây mù dày đặt, núi lớn trong phạm vi trăm dặm dường giống như đang cúi đầu xưng thần, chỉ có một đỉnh núi lộ ra dưới chân bọn họ. Mây mù uốn lượn cũng bị bọn họ giãm ở dưới chân. Rặng thông xanh tươi, nước chảy trong veo, đi một lúc ai cũng có cảm giác như đang lạc vào chốn thần tiên. Ban đầu mấy người bọn họ định đi ở phía sau cùng của đội ngũ, ngoại trừ Tân Vũ Phong không muốn xuất hiện ngay đầu tiên để phải bộc lộ tài năng nên chậm rãi mà đi. Còn Thịnh Viên và Cố Khánh thật sự không đủ sức để đi quá nhanh. Vậy nên lúc mấy người bọn họ tới nơi cũng đã gần chót. Mặc dù như vậy, Tân Vũ Phong nhìn lướt qua một lượt, đại khái số người thành công leo lên đỉnh núi lúc này chỉ bằng một nửa so với các cao thủ ở dưới chân núi. Tam trưởng lão nhắm mắt cảm nhận, sau đó chậm rãi nói: “Được rồi, bây giờ những người có thể lên núi đều đã tề tựu đông đủ” Tam trưởng lão nói thật là hay. Những người có thể lên núi đều đã tê tựu đông đủ, vậy những người không thể lên núi thì sao? Mặc dù có những người chủ động bỏ cuộc dưới chân núi, nhưng chỉ có một số lẻ tẻ, hoàn toàn không làm cho số người chỉ còn một nửa. Những người không thể lên núi là do thất bại, bỏ cuộc, hay là.. Đã chết, bị thương? Với tư cách là đoàn cuối cùng, trên đường đi Tân Vũ Phong nhìn thấy rất nhiều xác chết trong bẫy. Một số người thất bại, một số người mất mạng. Nhưng dù thế nào đi nữa, trước khi mọi người lên núi, tam trưởng lão đã nói rõ quy tắc. Cho dù có người bị chết hay bị thương cũng không có cách nào oán hận. Tự gánh lấy hậu quả, không trách người khác được! Mà giờ phút này đây, những võ giả có thể lên tới đỉnh núi đều là những cao thủ nổi bật hơn người. Khi võ giả đạt đến một cảnh giới nhất định thì nói thẳng ra, sự tồn tại của một số người bình thường hoặc những người có sức mạnh thấp chỉ như loài ruồi muỗi. Người có thể giống như Tân Vũ Phong, giống như cao thủ của doanh trại Thần Sách, trân trọng sinh mạng thực sự là quá ít. Cho dù đồng môn có tốn hại hay mất mạng, cũng không có người nào ở trên La Phù Sơn muốn đòi lại công bắng cho bọn họ. ‘Và trong số đó, những cao thủ thực thụ.. Cũng là cao thủ của những môn phái lớn, không tổn hại một người nào cả.