Chương 528 Ngọc Linh Long duỗi những ngón tay mảnh khảnh ra, lấy một lọn tóc của cô áy, đưa cho Tiêu Mặc Chiến. Tiêu Mặc Chiến bị biến cố trước mắt làm cho bối rồi phải lại phản ứng thế nào. , chỉ biết đưa tay ra đón, nhưng không biết Vẻ mặt của Ngọc Linh Long thản nhiên, giọng nói không lớn nhưng lại có khí phách: “Hôm nay, mặc dù tôi không thể là vợ của chiến thần Thiên Vũ, nhưng tôi Ngọc Linh Long xin thể rằng..” “Tôi sẽ không bao giờ trả thù Lâm Kiều Như, sẽ cùng với cô ta cạnh tranh công bằng!” “Hãy chống mắt lên mà nhìn xem, ai mới có thẻ là người chiếm được trái tim của chiến thằn!” Lời vừa nói ra, mọi người đã được một phen dậy sóng. Không ai có thể ngờ rằng quận chúa Ngọc Linh Long lại thực sự hạ tấm thân cao quý của mình mình và thề trước mặt mọi người rằng sẽ tranh giành một người đàn ông với một phụ nữ thường dân! Nếu chuyện này được lan truyền ra bên ngoài, Ngọc Linh Long sẽ bị cả thề giới chê cười. Cái này gọi là gì? Quận chúa hành xử gì ngược đời vậy? Cùng một thường dân thấp kém tranh giành một người đàn ông? “Linh Long, con việc gì phải làm vậy? Trên đời này có nhiều nam nhân như vậy, con muốn người nào tuổi trẻ, tài năng ra sao bất quá cũng chỉ bằng một câu nói! Hà cớ gì lại chỉ bận tâm đến mỗi Tần Vũ Phong vậy!” Nhìn con gái mình cư xử như vậy, nói hơi quá đáng một chút là hẹn mọn. Từ trước đến nay, Thần Nghiêm Vương luôn coi Ngọc Linh Long là niềm kiêu hãnh của mình, trong lòng như bị cửa vào hạng vạn vết dao, vừa tức vừa giận. Ông hận không thể bắt lầy Tân Vũ Phong chát vần tại chỗ! Thần Nghiêm Vương thương tiếc cho chuyện bất hạnh của mình, tức giận không thẻ chối cãi, vẻ mặt phấn nộ nhưng lại xen lẫn đau buôn. Ngọc Linh Long chỉ thản nhiên lắc đầu, trên khuôn mặt trắng noãn thanh tú hiện lên đầy vẻ kiên định “Bó, nếu không thể cùng người mình yêu ở một chỗ, cho dù có đứng trên đỉnh cao thì có ý nghĩa gì?” “Con thích Tần Vũ Phong. anh ấy muốn ngàn vạn chém giết khắp nơi, con sẽ là lưỡi đao. trong tay anh ấy. Cho dù muôn đời phỉ nhổ anh ta, con cũng không bao giờ rời bỏ anh ta, không bao giờ giận dỗi anh ta!” “Nếu anh ta là người bình thường, cũng không có gì sai, con sẽ vì anh ấy giặt giũ náu ăn, bầu bạn bên cạnh, không oán giận không hồi tiếc!” . Mặc dù giọng của Ngọc Linh Long không lớn nhưng lại vang vọng khắp sảnh tiệc. Trong lời nói chứa đựng sự cứng rắn và cứng cỏi trước nay chưa từng có. Không ai muốn cười nhạo hành động ngược đời Ngọc Linh Long. Thay vào đó, tất cả đều rung động trước sự sỉ mê, lòng trung trinh và quyết tâm của Ngọc Linh Long! Có một người vợ như thế này thì chồng còn đòi gì nữa? Thần Nghiêm Vương lắc đầu thở dài: “Đồ sỉ tình!” Tám vạn chữ trên thế gian này, chỉ có chữ “tinh” là có thể giết người ta nhất! Nhưng tại sao tất cả mọi người trên thế giới, cố tình con gái của ông, lại là kẻ sỉ tình? Kẻ từ đó, không biết đứa con gái quý giá của ông sẽ đau khổ đến mức nào… Ngọc Linh Long trân trọng nhát mái tóc dài của cô, là một người bố, ông đương nhiên biết điều đó. Khi bắt đầu trận chiến, nhiều nữ binh đã cắt bỏ mái tóc dài của mình đề thuận tiện cho việc di chuyển, chỉ có Ngọc Linh Long tiếc nuối cắt bỏ một phân một tác, thà rằng đội một chiếc mũ đội đầu nặng trình trịch để buộc tóc. Nhưng vì Tần Vũ Phong, cô ấy không chút do dự cắt đứt… Tuy nhiên, một người trung trinh, trước sau như một, tâm ý rõ ràng như vậy mới là con gái của Thần Nghiêm Vương ông! Giờ phút này, trong lòng Thần Nghiêm Vương cảm xúc lẫn lộn. Ngọc Linh Long nói với Tiêu Mặc Chiến: “Tóc này tượng trưng cho tấm lòng của tôi, cũng là sự đáp lễ của tôi! Làm phiền Tiêu thống lĩnh giao cho Tần Vũ Phong” “Vâng!” Tiêu Mặc Chiến gật đầu, cẩn thận nắm tóc trong tay, sợ rằng mình thở quá mạnh sẽ làm những Sợi tóc trên tay bay đi mắt. Trong đám người, một người phụ nữ thấy thế, xách váy chạy lại, từ trong túi lấy ra một sợi dây buộc tóc, đỏ mặt đưa cho Tiêu Mặc Chiến: