Chương 529 “Tiêu thống lĩnh, mang theo tóc của quận chúa một đường bôn ba, nhất định không tiện. Tiểu nữ tuy rằng thân phận hèn mọn nhưng đối với quận chúa và chiến thần Thiên Vũ mang lòng kính trọng. Nguyện ý hai tay dâng lên dây buộc tóc này, để tránh Tiêu thống lĩnh bôn ba đường xa đánh rơi tín vật, làm đoạn giai thoại này trở nên sai lầm.” Thấy vậy, Tiêu Mặc Chiến gật gật đầu, vươn tay cầm lấy sợi dây buộc tóc, vụng về những thận trọng buộc lại sợi tóc. “Cảm ơn rất nhiều” “Không cần khách sáo, thống lĩnh!”. Người phụ nữ đỏ mặt, xách váy và lần lượt chào Tiêu Mặc Chiến và Ngọc Linh Long, sau đó đi bước nhỏ lui về trong đám đông. Tiêu Mặc Chiến đặt mớ tóc đã bó vào trong hộp gấm có chứa huân chương vinh dự Hoa Tử Kinh, cất giữ nó một cách trang trọng, sau đó chào tạm biệt Ngọc Linh Long và Thần Nghiêm Vương, sau đó rời khỏi Phủ Thần Nghiên Vương. Nhìn Tiêu Mặc Chiến lên xe jeep nghênh ngang rời đi, cuộc từ hỗn loạn này cũng đã kết thúc. Đám cưới thịnh vượng, không giải quyết được gi! Chư vị quan khách lần lượt ra về. Dù là nhân vật chính của cuộc từ hôn này là Ngọc Linh Long nhưng cô ấy lúc này vấn đoạn trang, tươi cười đứng bên cạnh bồ và anh trai để đưa tiễn quan khách. Khi gặp người phụ nữ dâng lên sợi dây buộc tóc, Ngọc Linh Long mỉm cười và cảm ơn cô ấy. Người phụ nữ cuối cùng vất vả khôi phục sắc mặt bình thường, giờ lại đỏ lên. Hôn lễ kết thúc, trò cười trong hôn lễ cũng lan rộng khắp cả nước. Vô số người đang thảo luận về chuyện này. Có người nói về việc Tần Vũ Phong từ hôn, có người lại cho rằng Tần Vũ Phong là người đàn ông trung thành, chính trực, cho dù là con gái của thường dân nhưng không bao giờ bỏ rơi tức giận. Đối mặt với thể lực của Phủ Thần Nghiêm Vương và sắc đẹp của Ngọc Linh Long, anh ta cũng không hề dao động… Hôn nhân nên chọn người trung thành như Tần Vũ Phong. Còn nói Tần Vũ Phong không biết phân biệt tốt xấu, đối mặt với cành ô liu được Thần Nghiêm Vương nếm cho, anh ta vẫn mạnh miệng, sau này nhất định sẽ hồi hận… Hơn nữa, họ là những người ủng hộ cho Ngọc Linh Long, khi biết được nữ thần của mình bị từ hôn, họ đều phỉ nhổ Tần Vũ Phong thêm nữa. Tuy nhiên, vì điều này, một số người lại nhìn thấy và cảm động trước tấm lòng bao dung của Ngọc Linh Long. Vị hôn phu từ hôn vì một người phụ nữ thường dân, nhưng Ngọc Linh Long không những không tức giận mà còn sẵn sàng cạnh tranh sòng phẳng với người phụ nữ thường dân kia… ít có ai nói rằng Ngọc Linh Long thái độ hèn mọn, không tiếc hạ mình làm chuyện ngược đời. Hầu hết mọi người đều cảm động trước sự mê đắm của Ngọc Linh Long. Nhiều người phụ nữ cảm động khóc cạn nước mắt sau khi nghe chuyện này. Nam chính trung trinh không đồi, nữ chính mê đắm cuồng si, tuy không đến được với nhau nhưng là một đoạn giai thoại! Khắp phố lớn ngõ nhỏ, hết người này đến người khác ca ngợi lòng trung trinh của Tân Vũ Phong đối với Lâm Kiều Như, và sự si mê, độ lượng của Ngọc Linh Long. Đương nhiên, người được thảo luận nhiều nhát lại chính là Tần Thiên Lâm làm nền. Việc Tân Thiên Lâm vu khống Tân Vũ Phong đã làm dáy lên sự phẫn nộ của công chúng. Đó không phải là một người lính bình thường, mà là chiến thần Thiên Vũ, là thần bảo vệ của Đại Vũ! Một kẻ điên cắn người khắp nơi, thân phận thấp hèn, lại còn không ngừng cho rằng Tàn Vũ Phong người thô lỗ chém giết, nói không chừng ngày nào đó sẽ phơi xác chiến trường! Cứ vậy mà nguyên rủa chiến thần Thiên Vũ! Chiến thần Thiên Vũ địa vị tháp, vậy chẳng phải những vị trung thản làm việc chăm chỉ trong quân đội địa vị sẽ lại càng thấp kém hơn sao 2 Ăn bữa nay lo bữa mai, trước mắt không ít thiết huyết tướng sĩ, người của anh ta sợ là đầu cũng khó mà giữ được. Sự phẫn nộ của công chúng đã được dấy lên như vậy, mọi người thực sự không hài lòng với Tân Thiên Lâm, tháy thế nào cũng không vừa lòng Chỉ là một cậu chủ ÿ vào gia thế nhà giàu và năng lực tông sư cường giả thì đã sao? Sau khi bị cự tuyệt, cũng không có tí khí chất gì, vậy mà cũng muốn sỉ tâm vọng tưởng, mưu đồ cưới vợ là quận chúa sao? Đúng là không biết tự lượng sức mình, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga! Quận chúa Ngọc Linh Long, chỉ huy của đội quân Thanh Phượng, là người mà anh ta nhúng chàm sao? Đúng là mơ giữa ban ngày!