Chương 879 Tần Vũ Phong lại không hề phản ứng lại anh ta, tiếp tục im lặng thử từng món đồ, tìm kiếm món thần binh thuộc về mình. Đáng tiếc, gần như tất cả thần binh ở đây anh đều đã thử qua một lần, nhưng đều không thành công. Tần Vũ Phong mím môi, sau đó lại thở dài. Nói không thất vọng là không có khả năng. Số người rút được thần binh đã không còn ít nữa. Ngay cả công tử Linh Hoa cũng được Xà Nhận kiếm chấp nhận rồi. Tần Vũ Phong không ngờ đến bản thân mình thì nửa cái cũng không rút ra được. Nhưng nói là thấy tức giận hay không thì không. Thần binh đúng là lợi hại thật, nhưng dù có lợi hại thì còn phải xem người sở hữu thần binh dùng nó như thế nào. Hơn nữa, không chỉ là võ nghệ mà còn phải xem tâm tính có thực sự phù hợp với tính cách của khí linh hay không. Còn có điều quan trọng nhất là… Kho báu này chính là sức mạnh của cả vương triều Đại Kiền, là chí bảo được các triều đại hoàng thất cất giấu kỹ lưỡng lưu trữ lại. Cất chứa báu vật thiên địa, nơi đây có vô số các loại trân bảo. Cứ nhìn trước mắt là thấy cái gọi là kho báu của vương triều Đại Kiền thì quả thật bên trong cũng có vàng bạc, châu báu, nhưng Nơi này càng giống một cái kho chứa binh khí hơn! Bảo bối của hoàng thất cả một triều đại không có lẽ nào lại chỉ có thần binh lợi khí chứ? Đây chính là chỗ kỳ lạ của nơi này. Tần Vũ Phong xoa góc giả vũ khí, hơi nhíu mày. Những thứ bảo bối còn lại ở đâu? Phải biết rằng, nhiệm vụ quan trọng nhất của Tần Vũ Phong khi đến Thập Vạn Đại Sơn ở Tây Nam Miêu Cương lần này tuyệt đối không phải để tìm thần binh lợi khí gì đó. Mà là tìm kiếm báu vật thiên địa, để bù lại phần cốt tủy bị Tần Phiệt rút mất, khôi phục tu vi cảnh giới tông sư. Trong ngôi mộ này chắc chắn không chỉ có kho binh khí chứa thần binh lợi khí! Chắc chắn còn có bảo vật khác nữa. Việc của anh bây giờ không phải là tiếp tục rối rắm với đống thần binh này hay rối rằm với việc vì sao mình không được một thứ binh khí nào chấp. nhận, mà là tìm kiếm những kho báu khác. Nhưng ngay vào lúc Tân Vũ Phong đang suy nghĩ thì ở giữa lối đi phía bên ngoài đột nhiên truyền đến những tiếng bước chân dày đặc, nặng nề. “Cộp cộp cộp cộp cộp cộp!” Tiếng bước nhịp gọn gàng và đồng đều, rõ ràng là đã được đào tạo bài bản Tiếng nhịp bước chân nặng nề vang vọng trong lối đi nghe như tiếng chuông. Có thể thấy số người không hề ít. Ít nhất cũng phải hàng trăm hàng ngàn người. Nghe được tiếng bước chân kia những võ giả Miêu Cương có mặt tại chỗ trong nháy mät như lâm phải đại địch! “Tân Vũ Phong, chuyện gì đang xảy ra vậy?” Từ khi Mộc Dung Chỉ lấy được thanh đoản đao Thanh Loan cô ta vân luôn đi theo bên người Tân Vũ Phong. Vừa nghe thấy những tiếng bước chân kỳ lạ này cô ta liền rút ra thanh đao ra để ngang trước người, chuẩn bị tư thế sẵn sàng đón địch Tân Vũ Phong cũng nhăn chặt lông mày. Những tiếng bước chân này không giống như một đội ngũ bình thường. Như là một đội quân binh sĩ được huấn luyện chính quy: Chỉ là… giờ họ đang ở bên trong huyệt mộ, vì sao lại đột nhiên có một đội quân xuất hiện ở đây? Tân Vũ Phong lắc đầu, theo bản năng kéo Mộc Dung Chỉ ra phía sau mình che chở: “Tôi cũng không biết, chờ lát nữa dù phát sinh tình huống như thế nào cô cũng phải theo sát tôi, tôi sẽ bảo vệ cô! Hành động của Tân Vũ Phong chỉ xuất phát từ bản năng thương tiếc cho người yếu đuối hơn, theo bản năng mà bảo vệ cho người có sức chiến đấu kém-như Mộc Dung Chỉ. Huống chỉ từ khi mới quen biết Mộc Dung Chi anh đã biết được đối phương là một người con hiếu thảo, làm tất cả mọi việc đều là vì muốn cứu mẹ mình. Vì thế anh khó tránh khỏi quan tâm cô ta hơn vài phần. Nhưng lời này nghe vào trong tai Mộc Dung Chỉ… lại có ý nghĩa khác đi. Cô ta tránh ở phía sau Tần Vũ Phong, nhìn tấm lưng tuy gây gò nhưng rộng rãi của anh thì trên mặt lặng lẽ đỏ lên.