Chương 880 Công tử Tần Vũ Phong… luôn luôn như thế này kể từ khi bắt đầu biết đến anh. Mỗi lần có khả năng gặp nguy hiểm thì anh nhất định sẽ đứng ở phía trước che chở cho cô ta. Tuy thân hình đơn bạc nhưng lại cho cô ta một cảm giác vô cùng an toàn, không phải là ngọn núi nguy nga có thể so sánh được. Công tử Tần Vũ Phong tốt như vậy có phải là anh có ý với mình không… Hiện tại thì cô ta cũng chưa có hôn phối. Thế nhưng mà công tử Tần Vũ Phong cũng không có nói bất kỳ cái gì, những loại lời như thế này thì làm sao có thể để cho con gái nói được? Tần Vũ Phong cũng không biết là hiện tại Mộc Dung Chi đang nghĩ cái gì cũng chỉ biết là… Tình huống hiện tại thực sự là quá nguy hiểm! Đương nhiên khi nhìn thấy cảnh tượng nguy hiểm này ở trước mắt thì cũng không chỉ có một mình Tần Vũ Phong nhìn thấy. Những bước chân liên tục này lập tức khiến cho mọi người đều nhao nhao suy đoán. “Quá nguy hiểm! Tại sao ở trong khu lăng mộ lại xuất hiện những tiếng bước chân như vậy?” “Không phải là âm binh đang tiến đến đây chứ?” “Có thể là như vậy! Ôi trời, không phải là lúc trước khi bọn họ lấy bảo bối binh khí của người ta sau đó nhằm trúng “những vật tây đông kia” rồi nổi giận… “Không! Tôi không muốn chết ở đây đâu, tôi ở trên còn có mẹ già tám mươi tuổi ở dưới còn có “Hiện tại chúng ta đang ở tro9ng khu lăng mộ, việc gặp được âm binh đang di chuyển qua cũng không phải là không thể!” “Thật là quỷ dị. “Tôi đã từng nghe nói ông của mình nói qua chuyện này! Khi gặp được âm binh thì tất cả mọi người đều phải nín thở, có như vậy thì âm binh mới coi chúng ta giống như người chết!” “Mẹ nó, âm binh chưa đi qua mà chúng ta phải nín thở thì cũng không nén được mà nín thở đến chết không phải sao?” “Tôi nghĩ không phải là âm binh đi qua, mọi người nghĩ xem lúc trước ma âm kỳ quái như vậy, có phải là “Không được! Tôi không muốn chết ở đây, tôi còn phải hầu hạ mẹ già tám mươi tuổi, còn có con nhỏ mới ba tuổi!” “Được rồi! Trong tai của chúng ta đều có thể nghe thấy! Đừng nói nhảm nữa!” “Mọi người cùng nhau nhanh chóng nghĩ biện pháp nếu là âm binh đi qua thì còn khá tốt nhưng nếu như thực sự là ma âm kia thì thực sự là chúng ta chết chắc rồi… “Bụp bụp bụp!” Tiếng bước chân càng lúc càng đến gần, mọi người vân còn cho răng đây là âm binh đang vận chuyển qua cho nên đều ngừng hô hấp của mình lại. Rốt cuộc cũng nhìn thấy đối phương.. Không phải là âm binh! Là một người sống! “Hù.” Tất cả mấy người Tây Nam Miêu Cương đều đồng loạt thở phào ra một hơi Nhưng rất nhanh trong lòng của mọi người đều dâng lên cảnh giác. Tuy là không phải âm binh nhưng mà cũng là những vệ sĩ đứng sắp xếp ngay ngăn chỉnh tề! Mỗi người đều mặc áo giáp đứng thành hàng chỉnh tề, đã trải qua huấn luyện nghiêm chỉnh, khuôn mặt để lộ ra vẻ nghiêm trang chí khí! Môi người đều có biểu lộ vô cùng nghiêm túc trang trọng. Trên người bọn họ mặc áo giáp đặc chế có ánh sáng lành lạnh Mà thức khiến cho bọn họ lo lăng nhất chính là… những cái mà những người kia trang bị, không phải là những thứ như đao thương búa kiếm mà chính là những vũ khí hiện đại hóa! Có người đang khiêng pháo hạng nặng, còn có người mặc áo khoác chống đang đạn hoặc có người thì mang theo hộp đạn ở bên hông, vừa nhìn liền có thể thấy được hỏa lực dồi dào, khiến cho người ta cảm thấy vô cùng khiếp sợ! “Mẹ ơi, đám người này đứng là không có được đức mài Những người trẻ tuổi tay cầm sắt thép mang theo những vũ khí đáng sợ đến đây vây quanh chúng ta để đánh lén…” Có người sợ đến mức thì thào nói thâm. Những người này ở Thập Vạn Đại Sơn ở Miêu Cương, nguyên một đám đều cầm vũ khí lạnh, trường đạo lợi kiếm, hơn nữa khí tức ở trên má người này nhìn qua đúng thực sự là có khí thể phi phàm. Nhưng mà khi đứng ở trước mặt những vệ sĩ mắc áo giáp này thấy súng pháp thì cũng không nói, lại còn mang theo cả hộp tiếp đạn, nhìn qua thì hỏa lực vô cùng dồi dào, cái trang bị này đúng là cách xa nhau mà! Hầu như tất cả mọi người đều sợ đến mức sắc mặt trăng bệch! Ngoại trừ Tân Vũ Phong! Khi Tân Vũ Phong nhìn thấy những vệ sĩ kia thì sắc mặt cũng lập tức trầm xuống. Tâm tình ở trong mät của anh vô cùng phức tạp. Nói là sợ hãi sao? Không, cũng không phải!