Cố Bắc Từ không động một tiếng cong môi, mới có vậy mà đã chịu không nổi? Kịch hay còn chờ cô ta ở phía sau!
Hai người đi vào trường, bọn họ không học cùng lớp, Hứa Vận Nhi tạm biệt cô ở cầu thang.
“A Từ, buổi trưa cùng nhau đi dạo phố nhé. Nghe nói Dior có bộ sưu tập mới, đặc biệt phù hợp với phong cách hiện giờ của em!”
Hứa Vận Nhi nói mà trong lòng thầm cầu nguyện, cô ta không phải người Cố gia. Mỗi ngày dượng chỉ cho cô ta chút tiền lẻ tiêu vặt như người bình thường khác, đâu có giống Cố Bắc Từ, tiền tiêu vặt của cô phải tới mấy vạn.
“Được thôi! Có điều…”
Cố Bắc Từ hơi cau mày, biểu hiện dáng vẻ vừa rất hứng thú vừa khó xử.
Trong lòng Hứa Vận Nhi hồi hộp, có dự cảm không lành, liền liên tục hỏi:
“Sao vậy?”
“Tiền tiêu vặt tháng này của em hết rồi, ba em vẫn chưa cho thêm.”
Đột nhiên Cố Bắc Từ giống như nghĩ ra cái gì đó, vui vẻ nhìn chằm chằm Hứa Vận Nhi mà nói.
“Em suýt nữa quên mất, cà thẻ của chị chẳng phải được rồi sao. Chị, trưa nay chúng ta gặp nhau nha!”
Hứa Vận Nhi nghe xong liền thay đổi sắc mặt, một chiếc váy Dior ít nhất cũng tới mấy vạn, cô ta lấy đâu ra tiền! Mà lại còn phải cho Cố Bắc Từ!
“A Từ, chị chợt nhớ ra trưa nay hội học sinh cho chút chuyện, hay là để lần sau chúng ta đi nhé.”
“Ồ, vậy cũng được.”
Cố Bắc Từ tỏ vẻ tiếc nuối. Kiếp này Hứa Vận Nhi còn muốn lợi dụng cô, không có cửa đâu!
“Vậy chị đi trước nha, sắp vào lớp rồi.”
Hứa Vận Nhi giống như chột dạ, chạy nhanh đi như sợ Cố Bắc Từ sẽ gọi cô ta lại vây.
Cố Bắc Từ cười lạnh một tiếng, tự mình bước vào lớp.
Vừa bước vào, cô không khỏi ngạc nhiên khi nhận được nhiều loại ánh nhìn của mọi người, gia cảnh của học sinh lớp này đa số là tốt, nhưng mà thành tính thì thực sự rất tệ.
Tuy nhiên cô đã được mệnh danh là tiểu ma vương chuyên đánh nhau, gây lộn của trường cao trung quý tộc S, khiến bọn họ phục tùng cô.
Nếu nói ở cao trung S người nào không thể trêu chọc đến, thì câu trả lời đó là… Cố Bắc Từ.
Cô nhìn từng người một, bọn họ liền cúi đầu lảng tránh ánh mắt của cô.
Cố Bắc Từ mở sách giáo khoa ra cố gắng ôn tập, thực ra cô không ngốc, lúc mới vào trung học, thành tích của cô vẫn luôn ở top .
Cô đã bỏ lỡ mất thời gian ba năm, thêm nữa tuy cơ thể cô bây giờ là tuổi, nhưng linh hồn cô thực chất là tuổi, nội dung học cô đã sớm quên hết, bây giờ đọc lại thực sự rất khó.
Các giáo viên đều rất kiêng dè Cố gia, không dám làm phiền Cố Bắc Từ, mà để Cố Bắc Từ tự mình ôn tập.
Một buổi sáng cô học đến hoa mắt chóng mặt, tới buổi trưa, quả nhiên Hứa Vận Nhi không tìm cô, nên một mình cô đi đến nhà ăn của trường học để ăn cơm.
Ngồi mình, cô mới có thời gian suy nghĩ thật kĩ về tương lai sau này. Cô rất thích hí kịch, nhưng kiếp trước không được tham gia vào kì thi đại học chính thức, ước mơ chưa bắt đầu, mà cô thì trở thành nữ tù nhân…
“Lộ Tiểu Tang, váy của tao bị mày làm rách rồi, mày còn muốn chạy?”
Cố Bắc Từ vừa bước vào cửa nhà ăn, liền nghe thấy tiếng nhốn nháo.
“Tôi… tôi không có làm, là cậu tự làm rách nó mà…”
Một đám nữ sinh vây quanh đó, ở giữa là cô gái nhỏ rụt rè, cô gái đeo cặp kính dày cộp, rụt rè sợ hãi nói lí nhí.
Cố Bắc Từ lập tức nhận ra, kia chẳng phải là học bá lớp A Lộ Tiểu Tang sao?