Bước ra khỏi nhà hát lớn. Ôn Noãn vẫn còn có chút tiếc nuối… Khương Sinh kéo kéo tay cô: "Cô giáo Ôn, em đói." Ôn Noãn biết một nhà hàng Ý ngon chỉ cách đây một ngã tư nên cô dẫn Khương Sinh đến đó. Khương Sinh chỉ mới mười bốn tuổi, rất ít khi có cơ hội như vậy nên cô ấy rất vui vẻ. Ôn Noãn dẫn cô ấy đến đó, nhưng vừa bước vào nhà hàng, cô vô tình đụng phải người bên gối của cô nói phải tăng ca tối nay. Hoắc Minh! Anh đang ăn tối với một người phụ nữ rất chững chạc và thanh lịch, Ôn Noãn đã từng gặp cô gái này trước đây, lần đó Hoắc Minh cũng dùng bữa tối với cô gái này tại nhà hàng nơi cô chơi piano. Mối quan hệ của họ… Ôn Noãn không thể không nghĩ nhiều! Hoắc Minh nói tối nay anh phải làm tăng ca, hóa ra là tăng ca như vậy. Trên bàn ăn quả thực có một ít tài liệu đặt trên đó, chúng được đặt ngay ngắn và bị bỏ quên ở một bên. Lúc này, Hoắc Minh đang cầm ly rượu Brandi, trên môi nở nụ cười quyến rũ, vẻ mặt vô cùng vui vẻ. Người phụ nữ cũng vậy. Giọng nói của cô ta rất dịu dàng và quyến rũ: "Minh, tôi rất mong chờ lần hợp tác tiếp theo của chúng ta." Hoắc Minh bất giác nhíu mày. Người phụ nữ là góa phụ của một doanh nhân giàu có ở Hồng Kông, chồng cô ta đột ngột qua đời, để lại tài sản thừa kế hàng trăm tỷ, Hoắc Minh đã giúp cô ta thắng vụ kiện… Mối quan hệ của bọn họ chưa thân thiết đến mức cô ta có thể gọi anh là “Minh”. Hoắc Minh vừa định nói chuyện thì anh nhìn thấy Ôn Noãn. Bên cạnh Ôn Noãn là cô bé mà anh quen biết, con gái út của Khương Minh, Khương Sinh. Ôn Noãn và Khương Sinh cùng đi nghe buổi hòa nhạc? Có lẽ là vì thấy anh đang thất thần, người phụ nữ lại huých nhẹ anh một cái: “Minh?” Hoắc Minh khẽ gật đầu: "Chờ một chút!" Anh đứng dậy đi về phía bàn của Ôn Noãn, anh ngồi cạnh Ôn Noãn, thấp giọng hỏi: “Sao em lại đến đây ăn cơm?” Ôn Noãn lật xem thực đơn, nhẹ giọng nói: “Hôm nay em không muốn ăn gà rán, em muốn thay đổi khẩu vị.” Lời này có vẻ hơi chual Hoắc Minh gõ nhẹ lên bàn, thấp giọng giải thích: “Là khách hàng.” Ôn Noãn nhìn về phía bên kia, người phụ nữ kia đang nheo mắt nhìn cô, rõ ràng đã coi cô như tình địch. Ôn Noãn không ngốc. Cô nghe thấy người phụ nữ kia gọi anh là 'Minh', cô nghĩ ngoài mối quan hệ công việc thì ít nhất người phụ nữ kia cũng có suy nghĩ về phương diện này, mà suy nghĩ này cũng được Hoắc Minh ngầm tán thành, nếu không anh sẽ không đến một nơi như thế này để bàn công việc. Ôn Noãn thu ánh mắt, giúp Khương Sinh gọi đồ ăn. Hoắc Minh che đi bản thực đơn trong tay của cô, hiếm khi anh bất lịch sự như vậy trước mặt mọi người. Ôn Noãn rất kiềm chế, nhẹ giọng nói: “Đừng dọa cô bé!” Hoắc Minh nhìn Khương Sinh. Khương Sinh đang mở to mắt nhìn anh, còn Hoắc Minh thì không nói nên lời… Anh lại nhìn Ôn Noãn chăm chú. Cô thản nhiên gọi món, dáng vẻ cực kỳ bình tĩnh. Hoắc Minh hạ giọng: “Về nhà chúng ta sẽ nói chuyện sau.” Nói xong, anh phong độ trở lại vào chỗ ngồi của mình. Người góa phụ xinh đẹp lộ ra ánh mắt trìu mến, mất tự nhiên hỏi: "Minh, bạn của anh à?" Hoắc Minh nhấp một ngụm rượu mạnh, mặt không đỏ tim không đập nói: “Vợ tôi và con gái tôi.” Góa phụ ngẩn người. Luật sư Hoắc chưa đến 30 tuổi, thế mà đã có vợ và một cô con gái? Hơn nữa tuổi tác có vẻ không thích hợp! Hoắc Minh không muốn dây dưa với cô ta nên nhanh chóng từ chối tình cảm của cô ta, thực ra nếu không phải tình cờ gặp được Ôn Noãn, anh nghĩ mình sẽ nói chuyện uyển chuyển hơn… Dù sao thì tiền thuê lần này tận mười hai tỷ. Người phụ nữ kia cũng là người kiêu ngạo, cô ta có thể thấy được Hoắc Minh không có ý gì với cô ta. Cô ta chủ động kết thúc bữa ăn, tạm biệt rồi rời đi.