Hoắc Minh nhìn Khương Duệ, nghĩ tới người trong nhà hàng, lập tức hiểu ra mọi chuyện. Khương Duệ còn thích Ôn Noãn! Anh cúi đầu châm một điếu thuốc: “Đến đón Khương Sinh?” Giang Duệ cười lạnh. Cậu ta đã nhìn thấy tất cả! Khương Duệ đi tới trước mặt Hoắc Minh mượn lửa, hít vào một hơi, cười nói: "Em vốn định về, nhưng nếu anh Hoắc Minh đã ở đây thì chắc không cần em nữa! Nhưng… Chắc không phải anh Minh đang hẹn hò với góa phụ nổi tiếng Hồng Kông kia lại bị Ôn Noãn bắt gặp ấy chứ?” Hoắc Minh cau mày: "Em đang nói nhảm nhí gì thế?" Anh chỉ lớn hơn cậu ta vài tuổi, nhưng địa vị bày ra đó, Khương Duệ chỉ dám trêu chọc một câu. Khương Duệ nhìn vào nhà hàng. Cậu ta không nói gì nữa, chỉ im lặng hút thuốc... Hút xong điếu thuốc, cậu ta nhẹ nhàng nói: "Anh Minh, em nói thật đấy! Nếu anh không thật tâm muốn Ôn Noãn thì hãy giao cô ấy cho em." Ngón tay cầm điếu thuốc của Hoắc Minh run lên. Ánh đèn neon trong thành phố phản chiếu khuôn mặt trẻ trung của Khương Duệ, khiến khuôn mặt cậu ta lúc sáng lúc tối, giọng điệu không phù hợp với tuổi tác, cậu ta kiên định nói: “Em thật lòng!” Nói xong, hầu kết của Khương Duệ lên xuống. Cậu ta không nhìn Hoắc Minh nữa mà bước vào nhà hàng... Hoắc Minh đứng dậy, tiếp tục hút điếu thuốc trên tay rồi cười khẩy. Khương Duệ tên nhóc này! Thật đúng là có bản lĩnh! Khi anh vào nhà hàng lần nữa, Khương Duệ ngồi cạnh Khương Sinh, không nói gì mà chỉ nhìn Khương Sinh trò chuyện với Ôn Noãn. Trong mắt Khương Duệ ẩn chứa yêu thích. Hoắc Minh là đàn ông, tuy chỉ giao lưu cơ thể với Ôn Noãn nhưng khi cô bị những người đàn ông khác mơ ước như này thì anh vẫn thấy khó chịu. Hoắc Minh ngồi xuống cạnh Ôn Noãn. Anh vừa ngồi xuống, Ôn Noãn liền cảm giác được một luồng khí ấm nóng phả vào tai, là hơi thở của đàn ông trộn lẫn nước cạo râu và thuốc lá, rất dễ chịu. “Còn muốn ăn gì nữa không?” Hoắc Minh nhẹ nhàng hỏi. Có Tưởng Duệ ở đây nên ít nhiều gì anh cũng đang cố ý. Ôn Noãn không ngốc, cô biết anh cố ý, Khương Duệ đã giúp đỡ cô, là bạn của cô, cô không muốn làm mất mặt Khương Duệ ở nơi công cộng, huống chi là để người khác nhìn thấy. Cô dùng khăn ăn lau môi, sờ đầu nhỏ của Khương Sinh. “Cô giáo Ôn phải về rồi, ngày kia gặp lại!" Sao Khương Sinh biết được thế giới của người lớn, cô ấy ngoan ngoãn nhẹ nhàng nói: "Cô giáo Ôn nhớ đến sớm! Em sẽ luyện đàn thật tốt." Ôn Noãn lại cảm ơn Khương Duệ. Khương Duệ bình tĩnh nói: "Đừng khách sáo, chỉ cần khiến cho Khương Sinh vui vẻ là được." Cậu ta cũng sờ đầu nhỏ của Khương Sinh. Phía trên còn vương lại hơi ấm từ đầu ngón tay của Ôn Noãn, Khương Duệ hơi nheo mắt lại, hệt như biến thái mà hưởng thụ... Hoắc Minh liếc cậu ta một cái, đứng dậy cầm áo khoác đi thẳng ra thanh toán. Ôn Noãn không tranh với anh, cho anh đủ thể diện. Ngồi vào xe, Hoắc Minh đặt hai tay lên vô lăng, thản nhiên hỏi cô: "Sao em lại đi xem hòa nhạc với Khương Sinh? Nói chuyện với trẻ con thì có gì vui chứ?" Ôn Noãn nghe được ý của anh, chỉ là anh không muốn cô kết giao với Khương Duệ mà thôi. Hoắc Minh đối với cô rất tốt, cô đáp lại anh là điều đương nhiên, nhưng nếu cái giá phải trả cho việc thích anh và ở bên cạnh anh là khiến bạn bè cô tổn thương thì Ôn Noãn cô không sẵn lòng. Giọng cô rất nhẹ nhàng: "Hoắc Minh, anh có thể hẹn hò ăn tối với khách hàng nữ của mình, tôi cũng có thể ăn tối với học trò của mình, mà Khương Duệ là anh trai của Khương Sinh! Đây là lần đầu tiên Hoắc Minh cảm nhận được một mặt khác của cô. Trong giây lát, anh hơi giật mình. Ôn Noãn cũng cảm thấy khó chịu. Sau khi cô hẹn hò với Hoắc Minh, anh đối xử với cô rất tốt, tốt đến nỗi cô quên mất mối quan hệ thỏa thuận giữa họ. Anh nói anh tan ca cô hiểu được, nhưng cô cũng biết loại tăng ca như tối nay anh toàn toàn có thể sắp xếp vào thời gian khác, anh cho cô leo cây cũng bởi vì cô không đáng để anh coi trọng, Ôn Noãn cô cũng chỉ là người phụ nữ lên giường với anh mà thôi! Còn xa hơn thế nữa, tất nhiên là không rồi! Một việc nhỏ vô nghĩa như vậy đã khiến Ôn Noãn tỉnh ra! Bây giờ cô mới hiểu, đêm đó khi cô hỏi anh có muốn kể cho Hoắc Minh Châu nghe chuyện quá khứ của cô với Cố Trường Thanh hay không, Hoắc Minh nhẹ nhàng nói: “Không cần thiết!” Đúng vậy, thực sự không cần thiết! Bởi vì cô, Ôn Noãn, căn bản không nằm trong kế hoạch cuộc đời anh, bọn họ chỉ là một đoạn nhân duyên chơi đùa mà thôi, lúc chán thì tan, chỉ có cô đề cao chính mình! Ôn Noãn thật ngưỡng mộ bản thân, từ đầu đến cuối cô không hề mất bình tĩnh. Hoắc Minh yên lặng nghe. Ôn Noãn nói có lý, anh cũng đồng ý, nhưng trong lòng anh cảm thấy vô cùng khó chịu. Im lặng thật lâu. Hoắc Minh lặng lẽ nói: "Được rồi! Là tôi đã vượt quá giới hạn!" Anh đạp nhẹ chân ga, khởi động xe. Trên đường đi, trong xe im lặng đến đáng sợ, không ai có ý định mở lời trước... Sau khi trở về căn hộ, Hoắc Minh bước vào phòng sách. Thực ra anh không có việc gì để làm, anh chỉ muốn ở một mình mà thôi. Lúc yên tĩnh, trong đầu anh tràn ngập hai câu nói của Khương Duệ. [Anh Minh, em nghiêm túc đấy! Nếu anh không thật tâm muốn Ôn Noãn, hãy nhường cô ấy cho em. 】 [ Em thật lòng! 】 …… Hoắc Minh rất thích Ôn Noãn, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ đến tương lai với cô, anh đã 28 tuổi, nếu muốn kết hôn thì dựa trên điều kiện của anh, anh đã sớm có một trai một gái. Nếu sau này tách khỏi Ôn Noãn... Liệu cô có chấp nhận Khương Duệ không? Hoắc Minh bị khả năng này làm cho cực kỳ khó chịu, nhưng anh lại không có cách nào phát tiết. Anh ngồi đến tận khuya mới trở về phòng ngủ. Ôn Noãn đã ngủ rồi, để đèn ngủ nhỏ, mông lung. Hoắc Minh cũng không có tâm trạng đi tắm, chỉ nằm bên cạnh cô. Ôn Noãn nằm nghiêng, không phản ứng. Nhưng anh biết cô chưa ngủ, thế là ôm cô từ phía sau, hôn lên tai cô, trêu chọc cô... Nếu lúc bình thường thì Ôn Noãn sẽ rất dễ động tình, nhưng lúc này cô lại không có cảm giác gì. Cô không từ chối, thậm chí còn quay người tùy theo anh. Cô tận lực với nghĩa vụ của mình, làm anh hài lòng. Hoắc Minh có nhu cầu nhiều hơn nam giới bình thường, hầu như đêm nào anh cũng muốn, sau khi ở cùng Ôn Noãn, mặc dù đêm nay có chút khó chịu, nhưng cũng không ảnh hưởng đến chuyện đó... Đợi đến lúc anh động tình đến cùng cực, lại phát hiện Ôn Noãn đang thất thần. Mặt cô vùi vào gối, không biết đang suy nghĩ gì. “Đang nghĩ gì vậy?” Hoắc Minh vòng tay qua bờ vai gầy gò của cô, vừa hôn cô vừa thấp giọng hỏi, ít nhiều gì cũng có chút bất mãn. Ôn Noãn mở to đôi mắt mơ hồ. Cô suy nghĩ một lúc rồi nhẹ nhàng nói: “Tôi đang nghĩ xem sáng mai nên làm món gì cho bữa sáng.” Hoắc Minh dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn cô hồi lâu. Đột nhiên, anh lật người qua cạnh cô, bình tĩnh lại một lúc rồi đứng dậy đi về phía phòng tắm: "Em muốn gì thì làm cái đó! Tùy em!" Ôn Noãn nhẹ nhàng kéo bộ đồ ngủ của cô lên. Một lúc sau, từ phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy, Hoắc Minh đang tắm, anh ở trong đó khoảng hai mươi phút mới đi ra, cả người bao phủ bởi hơi nước ẩm ướt và lạnh lẽo. Đèn ngủ đã tắt, Ôn Noãn nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Cô biết tối nay anh sẽ không ôm cô nữa, cũng tốt thôi, bớt việc. Khi cô đã hơi mê man thì Hoắc Minh ghé vào tai cô thì thầm: “Ôn Noãn, tôi can thiệp vào việc của em với Khương Duệ là quá giới hạn, em đang tức giận với tôi như vậy cũng là quá giới..." Ôn Noãn mở mắt. Trên mặt cô không có biểu cảm gì, nhẹ giọng hỏi: “Anh còn muốn sao?”