Thư ký Trương sửng sốt. Cô ấy nói đùa: “Luật sư Hoắc muốn mở quán trà sữa sao?” Hoắc Minh tựa lưng vào ghế da thoải mái uống cà phê, một lúc sau mới nói: “Là Ôn Noãn muốn mở phòng nhạc.” Thư ký Trương nhớ đến việc kiểm tra tài khoản ngân hàng ban nãy thì biết đôi vợ chồng trẻ đang giận dỗi nhau rồi. Luật sư Hoắc đang dỗ dành người ta đấy! Thư ký Trương lập tức kiểm tra và nói: “Căn có diện tích 200 mét vuông thì không có, nhưng có một căn có diện tích 400 mét vuông, nằm trong một tòa văn phòng trên đường cái, được trang trí khá đẹp và hiện đang bị bỏ trống. " "Tốt! Cô đi tìm chìa khóa đến đây." Hoắc Minh ngẫm nghĩ rồi nói: “Mang những quyển tạp chí quảng cáo quần áo và trang sức mới nhất của mùa này đến đây.” Thư ký Trương khá ngạc nhiên. Chưa bao giờ thấy luật sư Hoắc dỗ dành phụ nữ như thế này, luật sư Hoắc luôn rộng lượng, nhưng đây là lần đầu tiên thấy anh bỏ tâm như vậy. Thư ký Trương ra ngoài. Hoắc Minh tiếp tục uống cà phê—— Anh rất thích Ôn Noãn, cũng thích sự quan tâm chăm sóc của cô, nếu chỉ cần bỏ chút tâm tư đã đổi lại được sự trải nghiệm của mối quan hệ tốt đẹp, Hoắc Minh cho rằng tất cả đều đáng giá. Anh chọn một lô quần áo và đồ trang sức đắt tiền, đặt hàng dặn dò giao chúng đến căn hộ vào thứ bảy. Sau khi làm xong việc này, anh bước vào phòng họp để họp. … Hoắc Minh làm xong việc thì đã 11 giờ khuya, tài xế đưa anh về căn hộ. Ôn Noãn còn chưa ngủ, cô mặc bộ đồ ngủ đang ngồi trên thảm trước ghế sô pha, trên bàn trà đặt rải rác mấy bản báo cáo. Khi Hoắc Minh trở về, cô đã cất nó đi. "Tôi đã làm đồ ăn khuya, anh có muốn ăn không?" Hoắc Minh cởi áo khoác, tiện tay ném lên lưng ghế sô pha, cúi người hôn môi cô thật lâu. Một lúc lâu sau, anh mới khàn giọng nói: “Tôi đi tắm trước rồi ra ăn!” Ôn Noãn chu đáo đưa bộ đồ ngủ cho anh, đợi khi anh tắm xong, cô lại đo thân nhiệt cho anh. Cũng may, đã giảm xuống đến 38 độ. “Uống nhiều nước sôi để nguội vào, ngày mai sẽ khỏe lên thôi.” Ôn Noãn cười nói. Hoắc Minh rất thích sự chăm sóc của cô, cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều thoải mái vô cùng, trong lúc đang ăn khuya, anh đột nhiên hỏi: "Trước kia em... cũng chăm sóc Cố Trường Khanh như thế này à?" Ôn Noãn sửng sốt. Nhưng cô chưa kịp nói gì thì Hoắc Minh đã cản lại. Anh mỉm cười nhẹ: “Tùy tiện hỏi thôi.” Ôn Noãn cảm thấy không có gì phải trốn tránh, vì vậy cô khẽ ừ: “Khi hai người ở bên nhau, tất nhiên phải chăm sóc lẫn nhau rồi.” "Nếu đã chia tay thì sao?" Ôn Noãn nâng cầm, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve sống mũi của anh. Anh thật đẹp! Ôn Noãn nói thật với anh: “Đã chia tay thì hiển nhiên không cần quan tâm nữa.” Cô ngẫm nghĩ rồi nói: “Sẽ tốt hơn nhiều nếu không liên lạc với nhau.” Ôn Noãn cảm thấy đây chính là câu trả lời mà Hoắc Minh mong muốn, cô thành thật nói, nhưng Hoắc Minh nghe xong không mấy vui vẻ, hơi nhíu mày nhưng không nói gì. Buổi tối khi đi ngủ, Hoắc Minh chỉ hôn cô một lúc, không làm gì khác. Ôn Noãn nghĩ có lẽ anh đã quá mệt mỏi... Đàn ông cũng có lúc lực bất tòng tâm* mà! * Lực bất tòng tâm: chỉ năng lực không đủ để thực hiện mong muốn của mình. … Sáng sớm, Hoắc Minh đã phá vỡ cách nghĩ của cô. Vừa mới khỏi bệnh, anh đã chạy bộ buổi sáng, Ôn Noãn chẳng thể nằm lì trên giường nữa nên dậy làm bữa sáng. Chuông cửa vang lên. Ôn Noãn tưởng là Hoắc Minh không mang chìa khóa nên không nghĩ nhiều bèn ra mở cửa. Ngoài cửa là là một quý phu nhân, trên người mặc quần áo hàng hiệu, bên cạnh còn có tài xế xách đầy thuốc bổ trên tay. Người đến chính là bà Hoắc, mẹ của Hoắc Minh Bà Hoắc rất vui mừng khi nhìn thấy Ôn Noãn. Bà đã nghe Minh Châu nói Hoắc Minh đang chung sống với một người, bà vẫn không tin lắm, nhưng bây giờ bà vừa nhìn đã biết là thật, vả lại còn là người mà bà quen biết. So với sự vui mừng của bà Hoắc, Ôn Noãn căng thẳng hơn rất nhiều. Cô gọi một tiếng ‘cô’ rồi mời bà vào trong. Bà Hoắc bảo tài xế mang thuốc bổ vào rồi cho anh ta đi, vì sợ sẽ khiến Ôn Noãn hoảng sợ. Bà Hoắc ngồi trên ghế sô pha, uống trà do Ôn Noãn rót, ánh mắt dán chặt lên người cô. Ừm… không tệ! Nơi này đã thay đổi rất nhiều, có vẻ như đã chung sống với nhau rất lâu rồi. Bà Hoắc bảo Ôn Noãn ngồi xuống, khá hiền hòa hỏi han vài câu, rồi hỏi tới tuổi của Ôn Noãn. Ôn Noãn biết bà Hoắc đã hiểu lầm, nhưng cô cũng không tiện mở lời giải thích, dù gì thì cô thực sự đã ngủ chung với con trai của người ta. Ôn Noãn chỉ có thể nhẹ nhàng nói: “Là tuổi Mèo ạ.” Tuổi Mèo sao? Trong lòng bà Hoắc đã cầu khấn cả phương Tây và Bồ Tát một phen rồi, ông trời phù hộ, là tuổi Mèo lại có quan hệ như thế với Hoắc Minh, vậy thì việc Hoắc Minh kết hôn trước 30 tuổi đã có hy vọng. Dưới sự chắc chắn của bà Hoắc, bà đối xử với Ôn Noãn càng tốt hơn. Trong lúc trò chuyện, bà gần như coi cô như con dâu mình, còn mời cô đến dự tiệc sinh nhật của Hoắc Minh Châu, nhiệt tình đến mức Ôn Noãn khó lòng từ chối, thì Hoắc Minh đã về tới! Anh nhìn những thực phẩm thuốc bổ chất đống trong phòng khách, rồi nhìn mẹ anh. Hoắc Minh bình tĩnh hỏi: “Mẹ, sao mẹ lại tới đây?” Bà Hoắc dịu dàng nhìn con trai rồi nói: “Mẹ nghe thư ký Trương nói sức khỏe con không được tốt, mẹ không yên tâm nên đến đưa cho con một số thứ, sẵn tiện thăm con, không ngờ tới con đã có người chăm sóc bên cạnh, mẹ thấy yên tâm hơn rất nhiều.” Bà Hoắc lén nháy mắt với con trai mình. Tuổi Mèo đấy! Hoắc Minh nhìn sang Ôn Noãn: Cô đang không thoải mái. Anh dỗ dành mẹ: “Lát nữa con với Ôn Noãn còn phải đi làm, mẹ về trước đi, con nhìn thấy chú Lý đang ở dưới nhà.” Bà Hoắc không dễ dàng gì gặp được “con dâu tương lai” của mình, đâu dễ gì mà chịu rời đi. Bà cởi áo khoác Chanel và chiếc đồng hồ triệu đô, dịu dàng nói: "Vậy con và Ôn Noãn mau đi thay quần áo, mẹ chuẩn bị bữa sáng để tụi con ăn xong rồi đi làm!" Hoắc Minh cầm khăn từ từ lau mồ hôi trên mặt, lại nhìn Ôn Noãn. Ôn Noãn đặc biệt xấu hổ. Anh chợt mỉm cười: “Được.” Dứt lời, anh kéo Ôn Noãn vào phòng ngủ chính. Sau khi cửa đóng lại, anh trêu cô: “Mẹ tôi mấy chục năm không nấu ăn, hôm nay nhờ có cô giáo Ôn mà được thơm lây.” Ôn Noãn khẽ cắn môi dưới. Dù ngốc đến đâu, cô cũng đoán ra được, nói: "Hình như cô ấy đã hiểu lầm tôi là bạn gái của anh." Hoắc Minh vòng tay qua ôm lấy eo thon của cô, cúi người hôn môi cô. Hôn cô một lúc lâu, trán anh đè lên trán cô, nhẹ nhàng hỏi: “Em không phải sao?” Ôn Noãn ngẩng đầu, trong mắt ẩm ướt long lanh. Cô thấp giọng: "Tôi biết tôi không phải." Hoắc Minh hôn lên khóe miệng cô, khàn khàn nói: “Tôi không có vợ cũng không có người phụ nữ khác, mỗi đêm chúng ta đều ngủ chung trên một chiếc giường, thậm chí chúng ta còn làm chuyện thân mật… Ôn Noãn, em nói chúng ta có phải là người yêu của nhau không?" Anh không hổ danh là một luật sư. Ôn Noãn không tìm được lời nào để phản bác, tức giận đến khóe mắt hơi đỏ lên. “Tôi không muốn lừa dối mẹ anh.” Hoắc Minh khẽ cười. Anh nhẹ nhàng mở cửa, sau đó thì thầm vào tai Ôn Noãn như đang dỗ ngọt: “Vậy bây giờ chúng ta đi nói với bà ấy là chúng ta chỉ có quan hệ thể xác, chỉ ở với nhau tạm thời thôi, khi không còn thoả mãn nữa thì vỗ mông bỏ đi! Ôn Noãn, em định nói như thế với bà ấy sao?" "Anh thật đáng ghét!" Hoắc Minh đang định nói gì đó thì trong phòng khách vang lên giọng nói dịu dàng của bà Hoắc: “Hoắc Minh, Ôn Noãn... hai con đã thay quần áo xong chưa?” Bà Hoắc lần đầu tiên được làm mẹ chồng nên háo hức lắm. Bà khẽ gõ cửa, không ngờ cửa lại tự động mở ra. Đứa con trai không muốn lấy vợ của bà, hiện đang đè cô con gái bé bỏng của người ta trên ghế sô pha, ôm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hôn sâu... Gương mặt già nua của bà Hoắc đỏ cả lên. Hoắc Minh thật là...