Bà Hoắc đóng cửa lại. Ôn Noãn vẫn bị Hoắc Minh áp chế dưới thân. Cô không hài lòng đẩy anh: "Anh cố ý!" "Đúng vậy! Em có muốn trừng phạt tôi không?" Giọng nói của Hoắc Minh tràn ngập quyến rũ. Ôn Noãn nhìn chằm chằm vào gương mặt điển trai trước mắt, cảm xúc lại đến. Nhưng cô cũng phải chú ý đến bà Hoắc, nhẹ nhàng nói: "Anh ngồi dậy đi, mẹ anh đang ở bên ngoài." Đôi mắt đen của Hoắc Minh chớp chớp nhìn cô, không cử động cũng không lên tiếng. "Hoắc Minh..." Hoắc Minh cúi đầu, hôn nhẹ lên môi cô một cái, sau đó đưa tay lấy túi đựng tài liệu qua. Ôn Noãn ngồi dậy. "Đây là..." Hoắc Minh cũng đứng dậy, trên môi nở nụ cười: "Mở ra xem đi." Ôn Noãn nghi hoặc mở ra. Bên trong là "hợp đồng sử dụng nhà", một tòa nhà văn phòng rộng bốn trăm mét vuông ở vị trí đắc địa, giá thuê hàng năm hai trăm nghìn, kèm theo một vài bức ảnh và một chiếc chìa khóa. Ôn Noãn sửng sốt. Cô giương mắt nhìn anh: "Đây là tòa nhà văn phòng của anh? Cho tôi thuê sao?" Cô cũng hiểu về giá cả thị trường, nằm trên một khu vực đắc địa như vậy, với diện tích như vậy, đừng nói là hai trăm nghìn, thậm chí hai triệu cũng không thể thuê được. Hoắc Minh: "À, ừ.” Anh quấn quanh chiếc khăn mặt trong tay lên cổ mảnh khảnh của cô, nhẹ nhàng kéo một cái, Ôn Noãn buộc phải nâng mặt lên, khuôn mặt cô chạm vào trán anh, thân mật đến mức không thể tách rời, chỉ cần cử động thì có thể hôn nhau ngay lập tức. Ôn Noãn nhìn chằm chằm vào anh. Ở khoảnh khắc này, cô cảm nhận được sự tận tâm và tôn trọng của anh. Phụ nữ thường mềm lòng. Anh tiến một bước, cô cũng sẵn lòng tiến một bước. Ôn Noãn đỏ mặt, tiến lên phía trước nhẹ nhàng hôn anh. Hoắc Minh không nhắm mắt, anh cụp mắt xuống nhìn Ôn Noãn hôn anh như thế nào, kỹ thuật hôn của cô cũng không thông thạo lắm, nhưng anh cảm thấy rất đặc biệt.. Sau nụ hôn đó. Anh nhẹ nhàng nắm lấy eo nhỏ của cô, thì thầm: "Giận hả?" Ôn Noãn không nói gì, nhưng trong mắt lại càng thêm ôn nhu. Rất hấp dẫn, khiến người ta muốn 'làm' gì đó với cô... Hoắc Minh kiêng dè mẹ, không dám làm ẩu, chỉ khàn giọng nói: "Đừng làm loạn nữa, chúng ta vẫn như trước, được không?" Bậc thang đã dựng đến đây rồi, nếu Ôn Noãn không xuống nữa thì cũng hơi quá. Cô suy nghĩ một chút rồi nói: "Tiền thuê hai trăm quá ít, năm trăm nhé." Hoắc Minh không đôi co với cô, hôn cô một cái rồi đi tắm. Lúc mở cửa phòng tắm, anh quay lại nhìn Ôn Noãn: "Về phần mẹ tôi..." Ôn Noãn trìu mến nói: "Miễn sao cô vui là được! Bảo tôi gọi mẹ cũng được, gọi ba cũng ok." Hoắc Minh nhìn chằm chằm cô hồi lâu, sau đó mỉm cười: "Cô giáo Ôn, em thật xấu xa." Anh đi tắm, tâm trạng cũng tốt lên. Lúc anh đi ra, Ôn Noãn đang sửa soạn bữa sáng cho mẹ mình. Dưới ánh ban mai, khuôn mặt cô trông thật dịu dàng đáng yêu, Hoắc Minh nhận ra mẹ mình rất thích Ôn Noãn, vì vậy anh càng nguyện ý nhường nhịn cô hơn. Bữa sáng mọi người đều vui vẻ. Trong lúc bà Hoắc nói chuyện, vô tình đề cập đến một người bạn mới có thêm đứa cháu gái nhỏ, rất đáng yêu... Sau khi nói xong, bà hỏi Ôn Noãn: "Noãn Noãn, cháu có thích trẻ con không?" Ôn Noãn đang uống sữa thì bị sặc, sữa dính vào chóp mũi. Hoắc Minh lấy khăn giấy lau giúp cô. Động tác anh nhẹ nhàng nhưng ánh mắt lại làm càn. Ôn Noãn đã làm với anh nhiều lần, cô nhận ra điều gì đó nên không khỏi đỏ mặt. Nhưng trên mặt giả vờ không biết gì rồi trả lời bà Hoắc: “Cháu rất thích ạ! Cháu dự định sẽ sinh hai đứa." Nói đến điều này, ánh mắt cô tràn đầy dịu dàng. Ôn Noãn không nói dối, đó thực sự là một phần kế hoạch trong cuộc sống của cô, cô muốn có một đứa con ruột, một đứa trẻ thuộc về riêng mình... Bà Hoắc vừa nghe xong. Bà vui mừng khôn xiết, ngay lập tức đưa cho Ôn Noãn một quả trứng nướng nóng hổi, nói: "Ngày nay ít người trẻ muốn sinh hai con lắm, Noãn Noãn, cháu sẽ là một người mẹ tốt." Ôn Noãn lấy lại tinh thần. Cô nhìn về phía "bố" của đứa trẻ, người đang nghiêm túc ngồi uống cà phê và đọc báo buổi sáng. Nhưng dưới gầm bàn, chân anh nhẹ nhàng chạm vào chân của Ôn Noãn. Ôn Noãn đá anh một cái! Hoắc Minh nhìn cô, sau đó đặt ly cà phê xuống, nói với mẹ mình: "Ôn Noãn sẵn lòng sinh, nhưng cũng cần phụ thuộc vào sự hợp tác của nhà trai nữa mẹ ạ." Bà Hoắc càng cảm động hơn, ánh mắt lấp lánh, như đã thấy được mấy đứa cháu nhỏ dễ thương đang chạy đến gọi “bà nội”... Bọn họ trò chuyện sôi nổi. Ôn Noãn rất ngưỡng mộ Hoắc Minh, anh không chỉ biết cách ứng xử với phụ nữ, mà còn biết cách ứng xử với mẹ mình. Khi Ôn Noãn đi thay quần áo, Hoắc Minh dẫn mẹ anh xuống tầng dưới. Trong thang máy. Hai mẹ con họ ở riêng với nhau, bà Hoắc nói những lời thật lòng. "Hoắc Minh, nhìn thấy con ổn định mẹ rất vui! Nhà của chúng ta không cần phải kết hôn để thêu hoa trên gấm, mẹ chỉ mong con sống hạnh phúc. Ôn Noãn là một cô gái tốt, mẹ thấy rõ con bé rất thích con... Con cũng nên chiều con bé một chút, dù sao con cũng lớn hơn con bé bốn tuổi!" (*): Khiến cho sự vật, sự việc càng đẹp hơn. Yết hầu Hoắc Minh lăn lộn. Anh khẽ dạ. Lúc bà Hứa sắp lên xe, bà quay đầu lại. Bà do dự một chút nói: "Hoắc Minh, Kiều An đã trở về!" Thân thể Hoắc Minh cứng đờ. Kiều An... đã trở về!? Đôi mắt đẹp của bà Hoắc mang theo một chút lo lắng: "Nghe chú Kiều con nói cô ấy đã qua tuổi ham vui, hiện tại đang đính hôn, đối phương là một ông trùm trong giới giải trí. Hoắc Minh, mẹ biết thời gian qua con không thể quên được, nhưng đó là chuyện của tuổi trẻ, sau ngần ấy năm cũng nên buông bỏ! Ôn Noãn là một cô gái tốt, con đừng làm tổn thương trái tim con bé." Hoắc Minh nắm chặt ngón tay, rồi sau đó thả lỏng. Khóe miệng anh hiện lên một nụ cười lạnh nhạt: "Mẹ yên tâm, con biết ạ." “Chỉ sợ con sẽ như xe bị tuột xích!” Bà Hoắc lo lắng: “Dáng vẻ xinh đẹp, tính tình tốt, lại tuổi Mèo, cầm đèn lồng khắp nơi cũng không thấy được... Hoắc Minh, nếu con để mất con bé, mỗi ngày mẹ sẽ tìm đến con mà khóc đấy!" Hoắc Minh cười nhạt. Lúc này Bà Hoắc mới lên xe và rời đi. Hoắc Minh nhìn theo chiếc xe phía xa, anh không lên lầu lập tức mà ở dưới lầu hút vài điếu thuốc. Kiều An... đã trở về... Con ngươi Hoắc Minh đỏ bừng. Sao cô ta lại dám trở về? Anh và Kiều An, cũng nhờ mối quan hệ của cha mẹ mà có thể coi như thanh mai trúc mã. Anh thích sự xinh đẹp và nhiệt huyết của Kiều An, anh tôn trọng cô ta và không bước qua ranh giới, anh muốn giữ lại sự tốt đẹp nhất cho đêm tân hôn... Thất tịch năm ấy khi tốt nghiệp, anh đã bay mười tám tiếng để đến Anh Quốc, nhưng khi mở cửa căn hộ, anh chứng kiến Kiều An và một người đàn ông đang lăn lộn với nhau. Sàn nhà, đầy những dấu vết của họ... Dù Kiều An khóc lóc van xin, cam đoan không bao giờ tái diễn, nhưng họ vẫn chia tay. Hoắc Minh trở lại căn hộ, lên lầu. Mặt không chút thay đổi lấy một hộp nhung nhỏ ra. Bên trong là một chiếc nhẫn kim cương. Vốn dĩ hôm ấy anh định cầu hôn Kiều An, nhưng không cần nữa, sau này chuyện đó cũng sẽ không xảy ra … Dù là Kiều An hay một người phụ nữ khác. Hoắc Minh đã không còn hy vọng nào vào hôn nhân, suốt những năm qua, không phải không có phụ nữ phù hợp. Nhưng anh không còn ý định kết hôn.