"Bổ máu." Có lẽ Hoắc Minh vẫn còn tức giận, không để ý tới cô, cũng không nhận chén cháo từ tay cô, để cô giữ vậy. Ôn Noãn ngượng ngùng: "Hoắc Minh, cảm ơn anh." Hoắc Minh cất điện thoại, nhìn cô chằm chằm: "Cô giáo Ôn định cảm ơn tôi kiểu gì?" Ôn Noãn biết anh muốn gì! Đơn giản chỉ là trở về bên cạnh anh, bắt đầu lại từ đầu, cùng anh chơi trò tình ái. Muốn kết thúc lúc nào, do anh định đoạt. Đã nợ ân tình của anh, áp lực của Ôn Noãn rất lớn, cô biết ý đồ của anh, cũng biết nếu cô không trả giá chút gì thì không được.. Dù sao cô vẫn độc thân, bọn họ đã làm rất nhiều lần. Trong lối đi nhỏ yên ắng ở bệnh viện, Ôn Noãn nghe thấy giọng nói của mình yếu ớt vang lên. "Hoắc Minh, tôi rất biết ơn vì những gì anh làm! Nhưng tôi... Không thể dùng tình cảm mình đáp lại được." ... Giọng nói Hoắc Minh mang theo tia lạnh lùng: "Vậy cô giáo Ôn định trả như thế nào? Thân thể?" Đột nhiên Ôn Noãn giương mắt nhìn anh. Con ngươi cô trơn bóng, nhìn còn ẩm ướt hơn bình thường. Hoắc Minh nhìn cô một cách cứng rắn, không định chiều theo ý cô. Anh làm những việc này cho cô, cũng không muốn nhận lại cái gì, dù cho có đang theo đuổi Ôn Noãn hay không thì khi cô gặp chuyện anh vẫn sẽ giúp đỡ, nhưng Ôn Noãn lại cố ý hiểu lầm anh. Hoắc Minh từ tốn đứng dậy. Anh nói: "Không phải là không được! Đối với tôi mà nói cái này còn kích thích hơn." Khuôn mặt của Ôn Noãn tái đi. Hoắc Minh xoay người, ghé sát tai cô: "Cô giáo Ôn không muốn bàn chuyện tình cảm, vậy chúng ta chỉ bàn chuyện cơ thể cũng được, nhưng mà... Đến lúc đó đừng khóc!" Anh lại sờ mặt cô: "Tôi thực sự muốn nhìn dáng vẻ của em khi bị tôi làm phát khóc!" Nói xong, Hoắc Minh tính ra ngoài hút điếu thuốc. Một bàn tay nhẹ nhàng níu anh lại... "Hoắc Minh." Ôn Noãn ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt toàn sự luống cuống. Hoắc Minh từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt nhìn cô chăm chú. Lúc này Ôn Noãn rất khó xử, cô có chút nghẹn ngào: "Hoắc Minh, tôi thật sự rất biết ơn anh..." Lòng Hoắc Minh như mềm ra. Anh đưa tay ra sờ mái tóc dài màu trà, âm thanh nhỏ nhẹ trầm xuống: "Tôi chỉ là đi ra ngoài hút điếu thuốc thôi! Ôn Noãn, đêm qua tôi đã thức cả đêm, sáng nay lại rút 500ml máu, cho dù làm bằng sắt cũng không chịu được! Bây giờ em có cởi quần áo đứng trước mặt tôi, thì chưa chắc tôi đã có sức làm." Anh quá thẳng thắn, Ôn Noãn đỏ mặt. Hoắc Minh đi ra ngoài, hút vài điếu thuốc . ... Cuộc phẫu thuật của Ôn Bá Ngôn rất thành công. Lúc ông ấy được đẩy từ phòng phẫu thuật ra, dì Nguyễn mừng đến bật khóc, Ôn Noãn nắm chặt tay của bố cô Qua một đêm, bệnh tình của Ôn Bá Ngôn đã ổn định. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tháng sau có thể xuất viện. Dì Nguyễn vui vẻ: "Vừa kịp lúc về nhà ăn Tết! Lần này may mà có Hoắc Minh, Bá Ngôn... ông không biết cậu ấy tài giỏi thế nào đâu."
Khóe miệng Ôn Bá Ngôn mang theo nụ cười.