Chương 707 Hoắc Minh nhấc máy, dịu dàng trả lời: “Em đã chọn được váy cưới chưa? Chọn xong rồi thì chiều anh về đón em, chúng ta sẽ cùng mặc thử.” Ôn Noãn cười nhẹ: “Em nào yếu ớt như vậy chứ! Em sẽ ngồi xe của tài xế tới đó, mình sẽ gặp nhau ở cửa hàng… Hoắc Minh, em đã chọn một chiếc váy cho Hoắc Tây, rất xinh đẹp, em gửi cho anh xem nhé.” Hoắc Minh nói được. Anh cúp điện thoại, một lúc sau thì nhận được một bức ảnh. Một chiếc váy xòe rất đẹp, vô cùng phù hợp với mái tóc xoăn màu trà của Hoắc Tây. Hoắc Minh tưởng tượng cảnh một nhà ba người chụp ảnh cưới, trong lòng cảm thấy dịu dàng, anh trả lời tin nhắn Zalo: [Trông rất đẹp, buổi chiều anh về đón em, sau đó chúng ta sẽ tới đón Hoắc Tây.] Hai giờ chiều, Hoầc Minh về biệt thự đón ỏn Noãn trước, sau đó đến nhà trẻ đón Hoâc Tây. Cô giáo nhà trẻ mỉm cười: “Hoầc Tây, bố mẹ con tới đón con nè!” Tiểu Hoắc Tây mặc một chiếc váy hoa nhỏ và mái tóc xoăn màu trà, cò bé kiêu hãnh nói: “Bố mẹ con sẽ chụp ảnh cưới, con cũng muốn chụp ánh cưới!” Bọn trê trong lớp đều cười ồ lên. Cô giáo buồn cười: “Giờ cô dẩn con qua đó nhé!” Cỏ giáo nấm tay Tiếu Hoắc Tây, trong lòng thực sự vô cùng yêu thích, lúc đưa cô bé cho Hoâc Minh còn có chút không nỡ. Tiếu Hoắc Tây vẫy tay: “Cò giáo Vương, ngày mai gặp lại!” Sau khi lên xe, Tiếu Hoâc Tây nhìn chầm chầm vào bụng của ỏn Noãn, không nhịn được hỏi: “Mẹ ơi, khi nào em trai con mới ra đời? Nếu con ngoan ngoãn ngủ một giấc thì em trai sẽ ra đời phải không ạ?” Ôn Noãn không biết trả lời thế nào. Hoắc Minh thẳt dây an toàn xong, cười nhẹ: “Phải ngủ rất nhiều giấc thì em trai mới ra đời!” Tiếu Hoắc Tây khá thất vọng. Nhưng một lúc sau cô bé lại vui lên: “Các bạn ở nhà trẻ nói bố của họ cũng muốn có em bé, mối đêm đều chãm chí trồng củ cái! Bô’ ơi, bụng của mẹ cũng là do bô’ trồng củ cải mà ra ạ?” Mặt Ôn Noãn hơi đỏ. Hoâc Minh đang định lái xe, nghe vậy thì nhìn vào gương chiếu hậu, ánh màt anh chạm mât cò. Anh như cười như không, mang theo vẻ mập mờ. Gương mặt ôn Noãn càng nóng hơn. Hoắc Minh buông tha cô, đạp nhẹ chân ga rồi giải thích với cô con gái yêu quý của mình: “Các bạn nhỏ nói như vậy không đúng lãm đâu! Khi Hoâc Tây lớn lên sẽ biết thỏi!” Tiếu Hoâc Tây càng tin tưởng anh hơn. Hoắc Minh tập trung lái xe, không nói thêm gì nữa, vợ và con gái anh đều ở trên xe! Nứa giờ sau, xe dừng lại trước một cửa hàng váy cưới cao cấp. Xe vừa dừng thì người quản lý đã bước tới mở cửa xe, trên mòi nở nụ cười chuyên nghiệp: “Anh Hoắc, cô Hoâc, chúng tòi đặc biệt đế trống chỗ đế mang đến cho anh dịch vụ tốt nhất! Hoâc Minh khẽ gật đ’âu. Anh bế Hoầc Tây ra khỏi xe, cô bé rất vui vẻ, nhảy nhót bên cạnh mẹ.