Chương 708 Mẹ đã chọn cho cô bé một chiếc váy rất xinh. Tâng hai. Nhân viên phục vụ dẫn họ đi thử những bộ trang phục cưới đã chọn. Hoắc Minh nhanh chóng thay một bộ trang phục vest màu đen bằng nhung tơ, bên trong là áo sơ mi trâng như tuyết. Đẹp trai, quý phái! Một vài nhân viên phục vụ trẻ tuổi không khỏi lén nhìn. Hoâc Minh hoàn toàn không có cảm giác gì, anh ngồi ở khu VIP, lặt xem tạp chí, chờ Ôn Noãn và Hoác Tây thay đồ. Người đ‘âu tiên bước ra là Hoâc Tây, cô bé mặc một chiếc váy xòe màu rượu vang nhạt, mái tóc xoàn màu trà được buộc gọn gàng, vô cùng xinh xần. Mái tóc xoàn tròng thêm phân trang trọng. Cỏ bé hơi xấu hổ, bổ nhào vào vòng tay cúa bố làm nũng. Nhân viên phục vụ mím cười nói: “Cò bạn nhó xinh quá! Nhìn rất giống mẹ!” Hoâc Minh cúi đâu nhìn bé con do một tay mình nuôi lớn, trong lòng dịu dàng, nám lây bàn tay nhỏ của con đi đến trước tấm gương lớn, Hoắc Táy nhìn người trong gương. Có bé thật đẹp! Bố cũng rất đẹp trai! Ánh mắt cúa Tiếu Hoắc Tây lấp lánh sáng ngời. Hoâc Minh mỉm cười, đang định nói chuyện thì một bèn cánh cửa phòng thay đồ mở ra, ôn Noãn từ từ bước đến. Hoác Minh nghẹt thở. Dù đã nhìn thấy vô vàn vẻ đẹp quyến rũ của cò nhưng giờ phút này vẻ đẹp của cò vần khiến anh ngây ngất. Phần trên của chiếc váy cưới màu trâng được ôm khít vô cùng khéo léo, dọc theo vòng eo thon gọn, viền váy được may bằng ren cầu kỳ và lộng lảy. Mái tóc dài của cô được vén nhẹ ra sau, trên tai đang đeo đôi bông tai ngọc trai do anh tặng. Dịu dàng, xinh đẹp! Hoâc Minh không kìm lòng được mà khẽ vuốt ve c’ân cố cỏ, lấm bấm: “Trỏng rất đẹp!” Các nhân viên phục vụ đều đỏ mặt. Hình ảnh trước mât này đủ đế họ tưởng tượng ra hàng ngàn chữ… Ôn Noãn ngại ngùng, khẽ nói: “Giờ không phải ở nhà, anh kiềm chế lại chút đi!” Hoắc Minh cười nhẹ, hạ nói: “Ý em là ở nhà thì không cần kiềm chế sao?” Ôn Noãn:… Đúng lúc thợ chụp ánh bước tới, mọi người cũng bât đâu làm việc. Ôn Noãn đang mang thai, Hoâc Minh sợ có mệt nên khi ký hợp đồng với họ chỉ đàng ký chụp hai tiếng đồng hồ, may mân là bọn họ đ’êu xinh đẹp, Tiếu Hoắc Tây cũng khá ăn ảnh nên hai tiếng đồng hồ là đú! Sau khi chụp ảnh xong, thợ chụp ảnh nhìn bức ảnh rồi cười nói: “Nếu không ngại thân phận của Tống giám đốc Hoâc, tôi thật sự muốn dùng bức ảnh này làm quảng cáo!”