716 Hoắc Minh chỉ hôn cô, nụ hôn nhẹ nhàng kéo dài triền miên. Bàn tay to lớn của anh không ngừng khuấy động lửa tình. Cuối cùng, anh tựa vào trán cô, th ở dốc nhẹ: “Ôn Noãn, nếu khoảnh khắc này ngừng lại thì tốt biết mấy! Cũng coi như chúng ta đi đến cuối cùng rồi!” Khóe mắt Ôn Noãn ươn ướt, ngón tay thon của cô đặt lên môi anh: “Hoắc Minh, chúng ta vẫn chưa kết hôn! Sao có thể tính là cuối cùng?” Ánh mắt Hoắc Minh sâu thẳm. Anh nhìn cô một lúc lâu rồi khàn giọng nói: “Ngày mai chúng ta sẽ kết hôn! Ôn Noãn, chỉ có hai chúng ta thôi, được không?” Ôn Noãn khàn giọng nói vâng. … Sáng sớm hôm sau. Hoắc Minh không chạy bộ, anh gọi điện cho thư ký Trương, nhờ cô ấy chuẩn bị hồ sơ. Thư ký Trương đến đây vào buổi chiều, người giúp việc dẫn cô ấy lên phòng sách trên tầng hai. Tâm tình Thư ký Trương phức tạp nhưng vẫn cố nở nụ cười chuyên nghiệp: “Tổng Giám đốc Hoắc! Tôi đã chuẩn bị đầy đủ hồ sơ rồi!” Hoắc Minh gật đầu, tiếp nhận hồ sơ. Xấp tài liệu dày cộm đó chính là văn bản chuyển nhượng cổ phần của tập đoàn Tây Á. Hoắc Minh đã chuyển nhượng toàn bộ 65% cổ phần mà mình đang sở hữu cho vợ là Ôn Noãn, chỉ cần ký tên và nhờ luật sư công chứng là sẽ có hiệu lực ngay lập tức. Hoắc Minh đọc hết một lượt. Anh đưa phần hồ sơ cho Ôn Noãn, nhẹ giọng nói: “Về tập đoàn Hoắc Thị thì sau này có lẽ sẽ do con của chúng ta thừa kế, nhưng còn Tây Á thì anh để lại cho em! Anh sẽ sắp xếp người quản lý chuyên nghiệp phụ trách điều hành kinh doanh, còn có thư ký Trương bên cạnh… Ôn Noãn, em có thể đảm nhận!” Có lẽ anh sẽ không thể cùng cô đi đến cuối cùng… Mang lại cho cô một sự đảm bảo trong cuộc sống là điều mà một người chồng phải làm! Vả lại khi Ôn Noãn nắm trong tay những thứ này. Sau này khi đối mặt với anh đã bị mất trí nhớ, sẽ không còn cảm thấy tự ti mà rút lui, nếu anh làm gì khiến cô đau lòng, cô có thể để anh trắng tay mà rời khỏi nhà… Môi Ôn Noãn run run: “Chúng ta không phải sắp kết hôn sao? Hoắc Minh, em không cần gì cả, em chỉ cần anh!” Nhưng, anh đang bàn giao một số việc! Hoắc Minh sờ đầu cô, dịu dàng cười nói: “Cho nên đây chính là sính lễ!” Anh sợ sau này mình sẽ bắt nạt cô. Vì vậy, khi anh còn tỉnh táo, Trao hết tất cả cho cô! Rõ ràng là sắp kết hôn, nhưng lại bi thảm đến thế, Ôn Noãn không kiềm lòng được mà bật khóc! Thư ký Trương nhẹ nhàng lui ra ngoài. Vừa bước ra khỏi cửa, cô ấy cũng không nhịn được mà bật khóc, cảm thấy buồn cho sếp và Ôn Noãn… Trong phòng sách. Ôn Noãn đứng trước cửa sổ sát đất, cô hơi phản đối.