Các bạn vào group facebook để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Có lẽ Liễu Long Đình không ngờ tôi lại nói là không muốn kết hôn, dù gì lúc trước tôi cũng ước gì được gả cho anh ấy, cho nên nghe tôi nói xong, ánh mắt anh ấy tràn đầy khó tin, nhưng sau đó bình tĩnh lại, buông tay tôi ra bình tĩnh hỏi: “Tại sao? Em cảm thấy tôi không xứng với em sao?"
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tôi quả thực không hiểu tại sao Liễu Long Đình lại nghĩ đến chuyện này. Thấy Liễu Long Đình trở nên lạnh lùng với mình, tôi thậm chí còn hơi hối hận vì vừa rồi mình lại nói như thế mà không thương lượng gì. Nhưng dù sao lời nói cũng như tát nước ra ngoài, nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Liễu Long Đình, tôi bình tĩnh lại rồi tựa vào lòng anh ấy, nói: “Không phải anh không xứng với em, mà là em không xứng với anh."
Tôi vốn định nói yếu thế để trò chuyện đàng hoàng với Liễu Long Đình, nhưng không ngờ sau khi tôi nói xong, Liễu Long Đình lại cúi đầu nhìn tôi, cười lạnh: “Đúng thế, cô không xứng với tôi."
Anh nợ em một câu yêu thương!
Nghe vậy, tôi không biết mình nên bày ra vẻ mặt như thế nào, nhìn chằm chằm Liễu Long Đình, môi run rẩy một hồi mới hỏi: “Anh đang đùa với em hả?”
“Cô thấy tôi giống đang đùa không?" Liễu Long Đình bình tĩnh nói: “Cô nói xem cô có điểm nào xứng với tôi? Nếu không phải vì đứa bé trong bụng cô, cô cho rằng tôi sẽ chịu kết hôn với cô sao? Đúng là mơ mộng hão huyền."
Anh nợ em một câu yêu thương!
Đúng vậy, tôi đang nằm mơ. Tôi biết có lẽ Liễu Long Đình đến với tôi không phải là vì tu tiên, vì làm chuyện tốt gì, có lẽ chỉ vì đứa bé trong bụng tôi mà thôi. Tôi không rõ đứa bé này là thứ gì, hoặc là nó quan trọng với Liễu Long Đình cỡ nào mà lại khiến anh ta cam tâm tình nguyện hạ mình kết hôn với một người phàm trần bình thường như tôi. Ban đầu Liễu Long Đình không chính miệng nói với tôi, tôi còn định tự an ủi mình, bây giờ Liễu Long Đình không nể tình vạch trần chuyện này, tôi không muốn nằm mơ nữa, hung tợn trừng Liễu Long Đình rồi kêu Hoàng Tam Nương dừng xe lại, tôi muốn xuống xe.
Hoàng Tam Nương vẫn chuyên chú lái xe, thấy tôi thúc giục thì nói: “Bà nội ơi, nơi này là đường cao tốc, sao có thể dừng xe lại? Muốn dừng thì cũng phải chờ tới trạm cao tốc mới được." Mời đọc truyện trên truyen.vip
Anh nợ em một câu yêu thương!
Vừa rồi tôi bị Liễu Long Đình chọc tức nên vốn không chú ý đây là nơi nào. Bây giờ phản ứng lại đây, tôi cũng không thể xuống xe, nhưng nhìn Liễu Long Đình ngồi bên cạnh thì tôi lại tức đến nghiến răng, vậy là tôi lấy đống gối ôm trên xe, dùng sức ném lên người Liễu Long Đình, mắng anh ta là đồ khốn khiếp, tại sao bao nhiêu người không hại mà lại chọn tôi? Anh ta cho rằng anh ta là ai? Bá chủ của tiên gia Đông Bắc à? Giỏi lắm nhỉ! Tôi còn là Ngọc Hoàng Đại Đế trên trời ấy chứ! Tôi vừa mắng vừa ném gối. Ban đầu Liễu Long Đình còn nhẫn nại, sau này thấy tôi điên cuồng, lúc tôi bắt đầu đấm anh ta thì anh ta không nhịn được túm cổ tay tôi lôi về phía mình, hỏi tôi có phải muốn chết không?
Vừa rồi Liễu Long Đình khinh thường tôi, bây giờ lại mắng tôi, tôi không nhịn được rơi nước mắt. Trên đường đi, Liễu Long Đình cũng không thèm để ý tới tôi nữa.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Hoàng Tam Nương đưa tôi tới cổng nhà rồi kêu tôi xuống xe trước, cô ấy còn có việc muốn thương lượng với Liễu Long Đình. Nói xong, cô ấy lái xe đi luôn. Lúc này tôi chỉ cảm thấy mình là bồn cầu trong nhà vệ sinh, lúc Liễu Long Đình cần tôi thì ra vẻ như kiên quyết sẽ cưới tôi, nhưng lúc không cần thì anh ta thậm chí không muốn nhiều lời với tôi một câu.
Về đến nhà, thấy đôi mắt tôi đỏ rực, Phượng Tổ Thiên liền hỏi tôi bị sao vậy? Bây giờ tôi không muốn nói chuyện, cũng không muốn cho Phượng Tổ Thiên biết chuyện thương tâm của mình, kêu anh ta đi tìm Bạch Tiên đi, Bạch Tiên biết nên chế thuốc gì để cứu bệnh nhân bị cương thi cắn. Con cương thi đã bị Liễu Long Đình giải quyết rồi.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Thấy tôi không vui, Phượng Tổ Thiên nhất thời không rảnh quan tâm cương thi chết như thế nào, lập tức hỏi tôi có phải Liễu Long Đình lại bắt nạt tôi không?
"Không phải, tôi chỉ không vui thôi, anh đừng làm phiền tôi nữa, cho tôi yên tĩnh một mình đi.” Nói xong, tôi về phòng, hơn nữa còn khóa trái cửa, ngã vào giường ngẫm lại mỗi câu nói của Liễu Long Đình vừa rồi. Chỉ cần nghĩ tới thái độ lúc nóng lúc lạnh của anh ta đối với mình, trong lòng tôi lại tức giận, nếu anh ta không để ý tới tôi, thấy tôi không xứng với anh ta thì tôi sẽ không bám lấy anh ta nữa. Trên thế giới này, con gái tự dâng hiến đều không đáng giá.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tối qua làm bậy với Liễu Long Đình cả đêm không ngủ, bây giờ vừa nằm lên giường, tôi lập tức buồn ngủ, thế là không suy nghĩ gì nữa, cởi quần áo nằm lên giường nghỉ ngơi.
Lúc tôi tỉnh dậy đã là năm giờ chiều. Bà nội đang nấu cơm trong bếp, mùi đồ ăn thơm nức làm cho phiền muộn trong lòng tôi tan biến. Thấy tôi vui vẻ hơn buổi sáng, Phượng Tổ Thiên mặc một bộ quân phục không biết lấy từ đầu ra, giả vờ như binh lính báo cáo với trưởng quan, kính lễ với tôi rồi nói: "Báo cáo trưởng quan, tôi đã hoàn thành nhiệm vụ sáng nay ngài giao, thuốc của Bạch Tiên đã được đưa đến tận tay Hoắc Thâm, mong trưởng quan khen ngợi tôi."
Anh nợ em một câu yêu thương!
Thấy Phượng Tổ Thiên chơi nhây, tôi nhất thời vừa bực mình vừa buồn cười, kêu anh ta thôi đi, đừng có đóng kịch nữa, trông xấu lắm.
“Tôi chỉ muốn cho cô vui lên thôi mà, cô nhăn mặt trông mới xấu."
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Anh mới xấu! Đồ xấu xí!"
Lúc tôi mắng Phượng Tổ Thiên, bà nội bưng đồ ăn lên bàn. Thấy tôi với Phượng Tổ Thiên đang đấu võ mồm thì cười kêu chúng tôi đừng càn quấy nữa, rửa bắt ăn cơm đi, bà xuống dưới lầu kêu bà Lý lên ăn cùng. Bà nội vừa đi, Phượng Tổ Thiên lập tức hỏi tôi Liễu Long Đình đâu rồi? Sao không thấy Liễu Long Đình về nhà?
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Chết rồi.” Tôi tức giận trả lời. Mặc dù nói Liễu Long Đình như vậy, trong lòng tôi vẫn hơi đau buồn.
“Làm gì có chuyện đó! Ở Đông Bắc thì sao cậu ta chết được? Phải rồi, các cô đã giúp cương thi bằng cách nào vậy? Nếu thứ đó biến thành cương thi thì hơi khó đối phó, cách duy nhất giết chết là phơi nó dưới ánh nắng mặt trời. Hôm qua cả thành phố chúng ta đều đầy mây, lấy gì để giết cương thi?”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Bây giờ tôi đã nghĩ ngơi một buổi chiều, không còn nhiều oán hận Liễu Long Đình như trước, cho nên tôi cũng đã suy nghĩ cẩn thận. Sau này có đi tiếp được hay không thì tùy vào duyên phận vậy. Mời đọc truyện trên truyen.vip
"Không biết Liễu Long Đình giết cương thi bằng cách nào. Anh ta xúi tôi rời đi, tôi vừa quay về thì cương thi đã chết."
Anh nợ em một câu yêu thương!
Nghe vậy, Phượng Tố Thiên càng nghi hoặc: “Liễu Long Đình còn bị thương mà, không có khả năng là đối thủ của cương thi. Hơn nữa bệnh tình của đám bệnh nhân kia không chỉ đơn giản là cương thi cắn, tinh khí cũng bị mất gần hết, cương thi bình thường sẽ không hút tinh khí con người."
Phượng Tổ Thiên lại nhấn mạnh cương thi sẽ không hút tinh khí, tôi loáng thoáng cảm thấy anh ta đang nghi ngờ gì đó, cho nên hỏi thẳng anh nói vậy là có ý gì?
Anh nợ em một câu yêu thương!
Phượng Tổ Thiên không trả lời mà nói tiếp: “Cô đã thấy thi thể của cương thi chưa? Trông như thế nào?"
"Chính là thi thể, còn trông thế nào nữa? Chẳng qua nó thối rữa rất nhanh, thối đến mức buồn nôn.” Nhớ tới cương thi, tôi lại nhớ tới vẻ mặt say đắm của Liễu Long Đình lúc làm chuyện ấy với tôi, cứ như hai người hoàn toàn khác lúc anh ta lạnh lùng vì tức giận. Tôi cũng không rõ mình trúng độc của anh ta hay là tại chính mình mà vừa rời xa anh ta không lâu, tôi lại bắt đầu nhớ anh ta. Khi vừa nghĩ tới điều này, tôi quả thực muốn đánh chết bản thân. Sao lại không có điểm mấu chốt như vậy?
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Vậy thì đúng rồi. Nếu tôi đoán không nhầm thì vụ án cương thi này chắc hẳn đã có mưu tính từ lâu rồi, mượn cương thi hút tinh khí, còn kẻ bày mưu thì đã hút hết tất cả tinh khí lúc giết cương thi."