Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

chương 92: thanh phong quỷ tiên

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hiện tại có nhiều website sao chép đăng lại truyện từ TruyệnApp trái phép, gây thiệt hại về kinh tế và ảnh hưởng tới tốc độ ra chương mới. Chúng tôi rất mong quý độc giả ủng hộ, đẩy lùi nạn sao chép trái phép bằng cách chỉ đọc truyện trên Truyenapp.com. Xin cảm ơn!

Nghe Phượng Tố Thiên nói tới đây, tôi lại nhất thời nảy sinh hứng thú, hỏi Phượng Tố Thiên anh ta nói vậy nghĩa là sao? Ý anh ta là sự kiện lần này thực ra đều do Liễu Long Đình lên kế hoạch à?

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

"Tôi không khẳng định, chỉ nói là có khả năng đó.” Dù gì Phượng Tố Thiên cũng suy xét tới tình cảm của tôi với Liễu Long Đình nên không khẳng định luôn. Nhưng dù anh ta không nói như vậy, tôi vẫn không vui, cãi lại Phượng Tố Thiên rằng nếu là Liễu Long Đình lên kế hoạch thì tại sao lại ra tay ở nơi gần chúng tôi như vậy? Còn đích thân đi bắt cương thi nữa, thế thì khác nào chưa đánh đã khai? Đọc truyện hay trên truyen.vip

Thấy tôi bắt đầu cãi lại, Phượng Tố Thiên cũng không kiêng kỵ nữa mà phân tích luôn: “Nếu không phải Hoắc Thâm tìm cô thì dù là chuyện xảy ra ngay bên cạnh, có lẽ cả đời cô cũng không biết. Kể từ khi yêu đương với cô, Liễu Long Đình vẫn kiêng kỵ cho cô biết chuyện cậu ta hút tinh khí, nhưng đây lại là sự thật. Cậu ta bị thương, tinh khí hao tổn nặng, dựa vào Bạch Tiên chữa thương thì sẽ khỏi rất chậm. Liễu Long Đình lành lặn nhanh như vậy không phải là vì cậu ta tu hành giỏi cỡ nào, mà là vì cậu ta bổ sung tinh khí. Hơn nữa cô không cảm thấy kỳ lạ à? Tại sao khi chúng ta sắp đi điều tra thì Liễu Long Đình bỗng trở lại? Nếu tôi cùng cô đi điều tra thì có lẽ kết quả sẽ khác, Liễu Long Đình sợ tôi biết chuyện này. Cô nhớ lại đi, lúc cương thi chết, Liễu Long Đình có điểm nào khác với lúc nó chưa chết không?"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nghe Phượng Tố Thiên nhắc nhở, tôi mới nhớ ra sau khi cương thi chết, Liễu Long Đình thực sự trở nên khỏe khoắn hơn, hơn nữa thay đổi lớn nhất là lúc trước không muốn chạm vào tôi, vậy mà hôm qua sau khi cương thi chết thì lại rất vội vã, tôi không rõ đây có phải là sự khác biệt không. Ý vào quan hệ với Phượng Tố Thiên, tôi thoải mái kể cho anh ta nghe chuyện này, hỏi anh ta chuyện đó có kỳ lạ không? Dù sao sáng nay ngủ dậy, khí sắc của Liễu Long Đình đã giống hệt lúc không bị thương.

Phượng Tố Thiên nghe tôi kể xong, tôi đoán anh ta muốn trợn trắng mắt ấy chứ, chẳng qua lúc này anh ta lại rất nghiêm túc, tiếp tục nói với tôi: “Tinh thần trở nên khỏe hơn vốn là thay dổi rất lớn. Nếu tinh khí của tiên không đủ thì sẽ trông rất ốm yếu, nhưng tinh khí sung túc thì sẽ trông rất tinh thần. Còn lúc trước Liễu Long Đình không đụng vào cô, chờ có tinh khí rồi mới đụng vào cô thì chắc là vì lúc trước cậu ta sợ truyền yêu khí cho cô. Mặc dù Liễu Long Đình được gọi là xà tiên, nhưng dù sao cũng tu luyện từ động vật, không có tinh khí duy trì hình người thì chỉ là yêu quái thôi, rất dễ hiện nguyên hình, chính là con rắn. Hơn nữa nếu lúc này mà làm chuyện chăn gối thì sẽ truyền yêu khí của cậu ta cho cô, nhẹ thì bệnh nặng, nặng thì sẽ chết người. Chung quy thân thể con người yếu ớt như thủy tinh. Chờ tinh khí của cậu ta khôi phục, tiên khí có thể trấn áp yêu khí, sẽ khiến cô được thoải mái, trở nên xinh đẹp hơn." Đọc truyện hay trên truyen.vip

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nói đến câu cuối, sắc mặt Phượng Tố Thiên rất khó chịu, giống như đang trào phúng tôi, hoặc là đang trào phúng Liễu Long Đình.

Nói nhiều như vậy, lúc trước Liễu Long Đình không ngủ với tôi là vì bảo vệ tôi? Nghĩ đến đây, trong lòng tôi bỗng áy náy. Người muốn gả cho anh ấy là tôi, nhưng anh ấy nghiêm túc, tôi lại bảo không gả, nếu cho người khác biết thì chẳng phải tôi đang chơi anh ấy hay sao?

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Chẳng qua tôi đoán Liễu Long Đình cần nhiều tinh khí đến thế chắc là vì chính cậu ta thôi. Tiên gia dưới trần gian, thực tế trước khi tu tiên thì có địa vị thấp nhất trong tam giới. Trong ba bảy loại, súc sinh là hạ đẳng nhất. Mặc dù tu thành tiên gia thì địa vị cao hơn con người các cô, nhưng dù sao cũng xuất thân từ tầng chót, chắc chắn trong lòng sẽ tự ti, không có tinh khí thì sẽ hiện nguyên hình. Có lẽ cậu ta cảm thấy như vậy rất sỉ nhục nên mới không ngừng hút tinh khí để tăng cường thực lực, để mình không còn thấp kém như trước kia."

Lúc phân tích chuyện này, vẻ mặt Phượng Tố Thiên tràn đầy tự hào. Tôi không rõ anh ta tự hào ở đâu ra, bèn hỏi chẳng phải anh ta cũng là động vật tiên hay sao? Đều là tiên động vật thì lấy đâu ra lòng tự tin lớn vậy?

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

"Khác chứ. Ví dụ như rồng và rắn, phượng và gà, con trước được kính ngưỡng, con sau có thể bị giết chóc tùy ý. Thực ra ba bảy loại trên thế gian này đều do con người chia ra mà thôi."

Mặc dù Phượng Tố Thiên nói vụ án cương thi này liên quan tới Liễu Long Đình, nhưng dù gì cũng chỉ là phỏng đoán mà thôi. Trước khi tìm được bằng chứng, phỏng đoán của anh ta cũng chỉ là phỏng đoán, tôi chỉ nửa tin nửa ngờ.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Chẳng qua sau khi nói chuyện xong, Phượng Tổ Thiên hỏi tôi sau này tôi thật sự đi theo Liễu Long Đình cả đời à? Tôi bảo là xem tình huống đi, tôi cũng không chắc.

"Nếu cô không xác định thì đi theo tôi đi."

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tôi lập tức khinh bỉ liếc Phượng Tố Thiên: “Tôi đều mang thai con của Liễu Long Đình rồi, tôi không thể bỏ mặc con tôi được. Nói tới đây lại nhớ đến ba mẹ, trong lòng tôi chẳng có chút thiện cảm nào. Họ ly hôn xong đều không cần tôi, ném tôi cho bà nội, còn họ thì đi xây dựng gia đình của mình. Sau này con tôi chào đời, tôi nhất định phải cho nó một gia đình hoàn chỉnh. Đọc truyện hay trên truyen.vip

"Mặc dù tôi biết đó là con của Liễu Long Đình, nhưng tôi vẫn muốn nó, sinh nó đi, tôi nuôi cho."

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Thấy vẻ mặt không cam lòng của Phượng Tố Thiên, tôi lười quan tâm tới anh ta. Khi chúng tôi bày bát đũa thì bà nội với bà Lý ở dưới lầu đi lên. Từ lần trước tôi giúp bà Lý đuổi Thần Núi, bà Lý vẫn rất tốt với tôi, thấy tôi với Phượng Tố Thiên đang cùng nhau bày bàn ăn thì hỏi bà nội tôi: “Ái chà, đây là bạn trai của bé Tô hả? Đẹp trai quá nhỉ. Tôi phát hiện bé Tô nhà bà giỏi thật, mấy đứa con trai chung quanh ai cũng bảnh bao, đúng như câu nói vật họp theo loài, người chia theo bầy, người đẹp đều chơi chung với người đẹp."

Lời này cũng bao hàm cả sự tôn kính và trân trọng của bà Lý đối với tôi. Dù gì tôi bây giờ cũng là tiên cô, các bà đều vừa sợ lại vừa yêu mến tôi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Tôi cũng mong hai đứa nó yêu nhau, chẳng qua chuyện này cũng phải tùy duyên phận. Nào, bà ngồi đi, ăn cơm thôi." Bà nội kêu bà Lý ngồi vào ghế. Nghe bà nội nói xong, tôi hiểu ý của bà là bà thích Phượng Tổ Thiên, nhưng tôi không hiểu bà nội cho lắm. Bà nội không phải là người thực dụng, đều là tiên gia, tại sao bà càng thích Phượng Tổ Thiên chứ không phải là Liễu Long Đình?

Trên bàn cơm, Phượng Tố Thiên chăm sóc cho hai bà cụ rất thỏa đáng. Thấy anh ta thành thạo gắp đồ ăn, nói chuyện săn sóc, tôi nghi ngờ lúc ở trên trời, có phải anh ta cũng chuyên môn làm nghề mời rượu các thần tiên hay không!

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Sau bữa cơm, bà nội với bà Lý hàn huyên chuyện nhà này nhà họ, rồi thì chuyện trong khu chung cư, bà già nhà nào xấu tính... trò chuyện xong, bà nội đi ngủ trước. Còn tôi thì vì ban ngày đã ngủ nên bây giờ cũng không buồn ngủ nữa, bèn ngồi trong phòng khách xem TV. Phượng Tố Thiên bưng một tô bỏng ngô cùng tôi vừa ăn vừa trò chuyện, hỏi chuyện trước kia của tôi, hồi cấp ba tôi như thế nào.

Lúc này tôi mới phát hiện Phượng Tố Thiên còn bà tám hơn cả phụ nữ. Tôi trò chuyện về nước hoa, đồ trang điểm, con mình ghét hồi đi học, anh ta còn hăng hái hơn cả tôi. Khi tôi trò chuyện về đồ trang điểm, tính kêu anh ta ngày mai cùng tôi tới trung tâm thương mại mua sữa dưỡng ẩm gì đó thì cửa bỗng vang lên, một cơn gió thổi vào, Liễu Long Đình đã trở về.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Thấy tôi với Phượng Tố Thiên ngồi trên sofa cùng nhau ăn bỏng ngô, vừa nói vừa cười, sắc mặt Liễu Long Đình đanh lại. Tuy nhiên có lẽ anh ấy vẫn nhớ kỹ lời nói hồi sáng của tôi nên anh ấy chỉ hỏi: “Có phải mẹ cô gả tới phương nam, đang Ngọc Đài không?"

“Đúng, sao vậy?" Tôi nhanh chóng đứng dậy, thầm nghĩ sao tự dưng Liễu Long Đình lại hỏi về mẹ tôi? Chẳng lẽ muốn tìm mẹ tôi nói chuyện hôn nhân?

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

"Diêu Lê Na cũng là người ở Ngọc Đài, cô biết không?" Liễu Long Đình lại hỏi.

Tôi gật đầu. Nghe đến đây, tôi đã thấp thoáng cảm nhận được câu kế tiếp anh ấy sẽ nói gì.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Cô ta đã làm Thanh Phong, tức là Quỷ Tiên, bây giờ đã bắt đầu đối phó với mẹ cô."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio