“Rất đơn giản, giết tôi đi.” Tề Nhạc Nhân kích động nói cho Ninh Chu con đường sống duy nhất.
Trong tiếng thánh ca, thời gian như rơi xuống vực thẳm, Tề Nhạc Nhân nhìn Ninh Chu đang đứng trước mặt mình; cô đột nhiên mở mắt ra, như thể nghe thấy cái gì không thể tưởng tượng nổi.
“Nghe tôi nói này.” Tề Nhạc Nhân hưng phấn kéo cánh tay Ninh Chu lại, nói: “Hệ thống nói rõ ràng là mỗi một lần, chứ không phải mỗi một cái; đây có thể là đường sinh cơ mà nó lưu lại cho chúng ta. Kỹ năng SL của tôi có thể phát liên tiếp lần, giết tôi, cậu sẽ tăng gấp lần sức mạnh, rất gần Diệp Hiệp!”
Ninh Chu đột nhiên hất tay ra, Tề Nhạc Nhân kinh ngạc nhìn nàng, đôi mắt xanh tuyệt đẹp đầy tức giận; đôi mắt phức tạp đó xuyên qua làm mắt Tề Nhạc Nhân đau đớn, cũng làm cậu thức tỉnh.
Cậu dùng sự đau đớn của cái chết để đổi lấy khả năng sống sót, lặp đi lặp lại cái chết replay mài đi sự uy nghiêm bản thân, thậm chí thống khổ của cậu cũng trở nên chết lặng. Cậu tập mãi thành quen xem nó như một loại thủ đoạn; dựa vào nó, cố tình hoặc vô thức mà quên đi khả năng gặp nguy hiểm. Chỉ cần có thể sống sót đến cuối cùng, nếu chết một ngàn lần thì có sao đâu?
Cậu coi việc lưu trữ các đoạn replay là chuyện tầm thường, nhưng đối với Ninh Chu, đó chính là sinh tử. Thanh đoản kiếm trên tay cô đâm vào ngực đồng bạn; khiến người bạn đồng hành của mình hết lần này đến lần khác chết đi sống lại. Cái loại bài kiểm tra tinh thần này khác xa nỗi đau khủng khiếp về thể xác.
Ninh Chu sẽ mang tâm trạng gì? Tề Nhạc Nhân cả người lạnh lẽo thế nhưng không dám nghĩ nữa.
Nếu ai phải chịu trách nhiệm này thì hãy để cậu là người đó, cậu là người đảm đương, cậu phải bảo vệ cô ấy! Tề Nhạc Nhân nói với chính mình.
“Ninh Chu, nghe này, để cậu giết tôi, không phải vì cậu sống sót mà là bởi vì chúng ta đều được sống. Khi tôi sử dụng kỹ năng SL, về cơ bản tôi không cảm thấy đau.” Tề Nhạc Nhân nói dối không chút do dự: “Nếu chúng ta không làm thế, hai chúng ta sẽ chết ở đây. Đổi góc nhìn sẽ thấy, nếu bây giờ cậu cũng có những kỹ năng như vậy thì chắc chắn cậu cũng sẽ làm điều tương tự như tôi, đúng không? Tôi muốn sống cũng muốn cậu sống.”
“Đến đây, tôi đã chuẩn bị tốt, chỉ còn nửa phút.” Tề Nhạc Nhân làm tốt chuẩn bị, lần đầu tiên trong đời chờ mong, có lẽ đây là lần duy nhất cậu mong đợi được chết như vậy.
Loading...
Ninh Chu yên lặng nhìn cậu, giống như là nhìn cậu vô số lần, đẹp đẽ an tĩnh như vậy; nhưng giờ phút này, cô bình tĩnh, tràn đầy bi thương giãy dụa. Đoản đao trong tay run lên, không sợ cánh tay cô bị thương, tay cô cầm đao luôn vững như bàn thạch, nhưng lần này, tay cô đang run rẩy.
Cô tiến lên một bước, bàn tay trái ấm áp che mắt Tề Nhạc Nhân.
Trước mắt tối đen như mực, Tề Nhạc Nhân chớp chớp mắt, lông mi quét qua lòng bàn tay Ninh Chu, mang đến một cảm giác dịu dàng kỳ lạ; cậu cảm thấy Ninh Chu đang ở rất gần mình, gần như không có khoảng cách.
Cậu đột nhiên có chút kinh hãi, trong bóng tối chờ đợi một đao kia tới, cậu hy vọng đao có thể nhanh tới, ít nhất nhanh như kết giới Thánh Linh có thể khép lại vết thương, đếm ngược đến .... ... ... Cậu đọc thầm con số, cho đến khi môi truyền đến cảm giác ấm áp mềm mại, một nụ hôn dịu dàng đột nhiên dừng lại trên môi cậu.
Tề Nhạc Nhân sợ hãi sửng sốt, nhưng thân thể lại bị ôm chặt lấy, ngay sau đó, một tia hàn ý từ phía sau đâm xuyên vào trái tim cậu.
Một đao quá nhanh khiến cậu hầu như không có thời gian để cảm nhận cơn đau, cậu đã tỉnh dậy lần nữa.
Cậu vẫn đứng đây, Chu Ninh vẫn đứng đó; trông cô rất bình tĩnh, cũng không giải thích về nụ hôn kia, chỉ dùng miệng nói với cậu: Nhắm mắt lại.
Tề Nhạc Nhân nhắm mắt lại.
Trên môi dường như có hơi ấm không thuộc về cậu, nhịp tim cậu tăng nhanh, nhưng tâm hồn lại bình lặng. Nếu nói lần đầu tiên nhìn thấy Ninh Chu, cậu thích cô khát khao nhìn lên nữ thần không thể với tới; thì giờ phút này, cuối cùng cậu cũng có thể sóng vai bên cô. Cậu muốn bảo vệ cô, không sợ khả năng của mình nhỏ như vậy, nhưng cậu tuyệt không hối hận khi bảo vệ cô.
Thực sự nếu trả giá bằng sinh mệnh của mình.
Cậu cũng sẵn lòng.
Lúc này cậu đã có chút chuẩn bị, khi lưỡi đao xuyên qua ngực mang theo hơi thở tử vong lạnh băng, nháy mắt ý nghĩ trong đầu cậu xẹt qua vô số hình ảnh; cuối cùng dừng ở rừng cây trước lửa trại, Ninh Chu từ trên cây nhảy xuống, ngẩng đầu nhìn cậu...
Vào thời điểm đó, từ ngữ lóe lên trong lòng Tề Nhạc Nhân, là định mệnh.
Lời tiên tri sâu sắc bí ẩn vượt qua mọi lý trí và loại bỏ mọi logic, nói với cậu rằng đây là người số phận mà cậu đang chờ đợi.
Sau lần replay thứ hai, chân của Tề Nhạc Nhân mềm nhũn, lảo đảo nửa bước, còn quên nhắm mắt lại——Ninh Chu đứng ở trước mặt cậu, nhìn cậu không chớp mắt, không hề có biểu tình dư thừa, vẻ mặt quá mức lạnh lùng như lúc hai người gặp gỡ lần đầu.
Chỉ là trong đôi mắt an tĩnh xanh biếc kia, đang âm thầm khóc trong lòng.
Nước mắt chảy dọc gương mặt rơi xuống trên tay cầm đao, cô cụp mắt nhìn những vết nước trên mu bàn tay; trong mắt hiện lên một chút ngạc nhiên, vì cũng không để ý đến mình đã khóc từ khi nào.
Đắm chìm trong thánh ca, ngâm trong giấc mơ những hình ảnh mơ hồ của Ninh Chu, không sợ hãi cũng không lùi bước luôn tiến về phía Ninh Chu; bởi vì Ninh Chu âm thầm rơi lệ vì cậu, đẹp đến thấu chân tâm.
Trái tim dường như đã bị một người tạc thành cái động không thể sửa chữa, Tề Nhạc Nhân suy yếu chống lại sức mạnh đến mức không thể hoạt động thân thể, cậu đi về phía Ninh Chu, lấy hết can đảm hôn lên khuôn mặt cô. Những giọt nước mắt kia như đốt cháy tâm hồn của cậu, đem thích và ái mộ lên men thành tình yêu.
Cậu tin tưởng, chắc chắn rằng, họ yêu nhau vào thời khắc này. Không cần từ ngữ để diễn đạt, chỉ cần nhìn vào người đối diện.
Thánh ca tràn đầy năng lượng ma pháp càng ngày càng xa xôi, càng ngày càng mơ hồ; thánh quang màu trắng tinh khiết bắt đầu ảm đạm, bầu trời tối sầm, mặt đất nhấp nhô; đỉnh thánh đường xinh đẹp, bức họa thánh khiết, điêu khắc đẹp đẽ tuyệt luân bắt đầu bong ra từng mảng, ngọn lửa đang cháy như bậc lửa trên giấy viết thư; khung đen bị lửa cuộn lại, có chút giống như những con tằm quay lên lật xuống trên tờ giấy trắng tinh.
Thời gian kết giới không còn nhiều nữa.
“Động thủ đi.” Tề Nhạc Nhân vô cùng suy yếu, cậu khẳng định chắc nịch rằng mình đã hết sợ hãi.
Ninh Chu đột nhiên phát điên, một tay ném đoản đao xuống đất, thanh âm kim loại rơi xuống đất rõ ràng; nàng che mặt, kìm nén tiếng khóc giữa khe hở ngón tay. So ra cái chết còn đáng sợ hơn tra tấn làm binh lính tan rã, cô không thể ra tay, cuối cùng cũng không thể ra tay.
“Một lần nữa, một lần cuối cùng.” Tề Nhạc Nhân gian nan dùng sức cầm lấy đoản đao trên mặt đất, nhét vào tay Ninh Chu, chỉ ngay ngực mình. Khi nói ra những lời này, cậu không hề có chút sợ hãi, mặc dù thời khắc chết lần này đến lần khác khiến cậu thống khổ, nhưng vẫn cố gắng mỉm cười với cô, cậu luôn muốn thể hiện mặt tốt nhất của mình với cô ấy.
Kết giới này đã hư hỏng, tước bỏ biểu tượng của sự thánh khiết lộ ra sự thật đen tối —— vô số ác ma khủng b và ma thú hung dữ như hổ rình mồi, sẽ phá tan kết giới xung quanh, bất cứ lúc nào cũng có thể tiến vào giáo đường nhấc lên một hồi tàn sát. Đây không phải là thế giới hòa bình, mà là cái chết bao trùm trong màn sương, những ác ma thống trị Thế Giới Ác Mộng.
“Ninh Chu...” Tề Nhạc Nhân khàn khàn kêu tên cô, nước mắt lưng tròng nhìn Ninh Chu: “Làm cô đau khổ như vậy, thật xin lỗi. Tuy rằng tôi thật sự vô dụng, nhưng mà... tôi cũng muốn bảo vệ cô...”
Đoản đao đâm vào tim một lần nữa, lúc này đây là Tề Nhạc Nhân dùng sức động thân, lưỡi dao trên ngực cậu xuyên qua da ngay lập tức xuyên qua trái tim đang đập. Cậu sẽ không bao giờ cảm thấy đau nữa, cũng sẽ không cảm thấy lạnh, khi nhìn Ninh Chu, cậu nguyện hết lòng trả giá vì cô; cho dù là mạng sống của mình, cho dù thật sự chết ở đây, cậu cũng sẽ không hối hận.…
Cậu chưa từng gặp qua một người như vậy, rõ ràng quen biết trong thời gian ngắn, cậu lại nguyện ý vì nàng phấn đấu mà quên đi chính mình.
Vì cô ấy đáng giá, cô ấy xứng đáng.
Đã replay ba lần liên tiếp thành công. Tề Nhạc Nhân vẫn đứng yên tại chỗ, chút sức lực cuối cùng của cơ thể đã bị tiêu hao; cậu không dám hoạt động nửa phần, bởi vì một khi di chuyển, cậu sẽ ngã xuống.
Kết giới đã hoàn toàn bị phá vỡ.
Vào thời khắc cuối cùng, Tề Nhạc Nhân nhìn thấy người phụ nữ tóc vàng đang đứng trước thánh mẫu cầu nguyện, đôi mắt xanh giống như Ninh Chu nhìn bọn họ, Ninh Chu xa xa cùng nàng nhìn nhau im miệng không nói. Cô hẳn là mỉm cười với họ, cái kiểu buồn bã, nhớ nhung, bi thương, nụ cười bất lực, trông thật phức tạp.
Giống như một tấm gương vỡ, thánh đường và ác ma bao trùm cả trời đất tạo thành một hình ảnh kỳ lạ, từng lớp từng lớp xé rách, cuối cùng biến thành vô số đốm sáng đen trắng giao nhau.
Trong kết giới bị phá vỡ, tất cả mọi thứ đều trống rỗng trên mặt băng, chỉ có Ninh Chu đứng trước mặt cậu vẫn còn sống; họ yên lặng nhìn nhau, như thể đây là hy vọng duy nhất để cứu rỗi.
Cậu có nhiều điều muốn nói với Ninh Chu, rất nhiều rất nhiều. Khi mọi thứ kết thúc, cậu nhất định phải nói ra. Cậu muốn nói thật to với cô trước mặt mọi người, dưới ánh nắng ấm áp và ánh sáng.....
Kết giới đã hoàn toàn biến mất, họ như cũ vẫn còn trong địa cung. Diệp Hiệp đứng ở hành lang trống trải, khí định thần nhàn chờ bọn họ đến.
“Giết các người, mọi thứ đều kết thúc. Đã sẵn sàng chưa?” Nàng hỏi.
Một tiếng thanh thúy, trang sức trong ngực Ninh Chu rơi xuống đất, cô cũng không nhặt lên cũng không quay đầu lại, cứ vậy cầm đao, hướng Diệp Hiệp đi tới.
Chính là bóng dáng như vậy, không sợ hãi cũng không lùi bước, luôn tiến, không lùi.