Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng

chương 37

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Với một tiếng động lớn, toàn bộ cung điện bị chấn động. Ban đầu do replay liên tục, chân của Tề Nhạc Nhân trở nên mềm nhũn ngã ngồi xuống đất, trang sức Ninh Chu làm rơi ở trong tầm tay cậu, cánh tay cậu khó khăn gian nan nhấc mặt dây lên, bò tới một góc tường ngồi xuống.

Cách đó không xa, tình hình giao tranh vốn đã rất khốc liệt, sương mù băng giá kinh khủng lan tràn dưới chân cậu; trên tường và mặt đất bao phủ một lớp băng tuyết, đoản đao của Ninh Chu tốc độ cực nhanh múa thành một mảnh lụa trắng bạc, nơi đi qua vách tường nứt vỡ, nghiền nát. Trong đống tro bụi, Tề Nhạc Nhân tỉnh dậy và nhìn thấy một ảo ảnh Sí Thiên Sứ thánh khiết và uy nghiêm, giống như thời gian ở dưới đáy hồ...

Lúc này chính là lực lượng chiến ngang nhau, bất quá có thể thắng hay không... Tề Nhạc Nhân đột nhiên trở lại bình thường.

Nếu thua, thì cứ yên lặng an táng ở đây trong cung điện yên tĩnh này, chết cùng Ninh Chu.

Tề Nhạc Nhân cầm mặt trang sức kim loại lạnh lẽo đem nó để ở trước mắt, cậu nhớ rõ loại trang sức này phóng ra kết giới Thánh Linh, khiến hai người có thời gian thở dc.

Mặt trang sức vòng tròn đã vỡ, ngón tay khẽ nhúc nhích đã mở ra, lộ ra một tấm ảnh nhỏ bên trong; nữ tử trong ảnh một đầu tóc vàng chói mắt, một đôi mắt xanh biếc giống hệt Ninh Chu.

Có phải cô ấy không? Trong Thánh Linh kết giới người phụ nữ tóc vàng đang cầu nguyện dưới thánh mẫu. Cô ấy là ai?

Đánh giá ngoại hình của hai người, cô ấy nhất định có liên quan đến Ninh Chu, có phải là em gái của cô ấy không? Nhưng mà diện mạo thấy như thế nào cũng là NPC, chẳng lẽ…..

Thân thể càng ngày càng lạnh, cũng càng ngày càng mệt mỏi, chưa bao giờ liên tiếp ba lần replay, Tề Nhạc Nhân vẫn đánh giá thấp kỹ năng liên tục sử dụng này, tiêu hao thân thể quá nhiều; đầu càng ngày càng đau nghiêm trọng, càng ngày càng co rút đâu đớn, đã không thể tự hỏi thậm chí sẽ ngất xỉu.

Trận chiến phía xa càng lúc càng ác liệt, toàn bộ địa cung dường như bị phá hủy, bụi và đá vụn không ngừng từ trên đỉnh đầu rơi xuống; Tề Nhạc Nhân bất lực ngẩng đầu lên, mở mắt ra nhìn thoáng qua, đỉnh đầu là các mảnh vỡ rơi xuống càng nhiều, bụi mù mịt khắp nơi.

Tề Nhạc Nhân biết mình nên né tránh, nhưng cậu không thể di chuyển được.

Phiến đá trên đỉnh đầu sắp rơi xuống, các mảnh vỡ phát ra âm thanh dữ tợn, lại nhìn thấy khe hở càng ngày càng sâu, mắt thấy sắp đập vào người cậu.

【 Trời Mưa Thu Quần Áo 】 trước mắt còn thừa số lần cảm ứng /, đếm ngược CD ::.

Hành động nhanh lên! Nhanh lên!

Tề Nhạc Nhân muốn bò sang một bên, đừng sợ, miễn là tránh được chỗ yếu hại...

Chính là đừng nói muốn nhúc nhích tay chân, ngay cả chớp mắt cũng giống như đốt cháy sức lực cuối cùng của cơ thể.

Tầm mắt của cậu trở nên mơ hồ, giọng nói trở nên xa xôi, cậu ngơ ngác nhìn về phía trên phiến đá, giống như một chiếc thuyền đang chìm dần, có chút chệch khỏi vực thẳm tử thần. Xa xa truyền đến một tiếng động lớn, gánh nặng liên tục vỡ vụn, cuối cùng vỡ nát hoàn toàn, phiến đá từ trên đỉnh đầu vang lên rơi xuống, hướng về phía Tề Nhạc Nhân không thể động đậy.

Đôi khi, đột nhiên tử vong là một chuyện vô cùng phi lý... Tề Nhạc Nhân cười khổ trong lòng, nhắm mắt lại.

Một giây, hai giây, ba giây........... đau đớn trong dự đoán không tới, Tề Nhạc Nhân hơi mở mắt ra, tầm mắt mờ mịt, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hai người bóng dáng áo trắng tay nắm tay đứng trước mặt cậu.

Loading... Phiến đá gần như muốn đoạt mạng cậu bị một lực không thể tưởng tượng nâng lên không trung, nhất thời trôi đi cách đó chậm rãi không xa, sau đó rơi xuống đất phát ra tiếng động lớn.

Đây là... tại sao lại như vậy?

Tề Nhạc Nhân chớp mắt mãnh liệt, muốn nhìn rõ hơn, bóng người màu trắng tay trong tay xẹt qua trên đầu, sắc mặt mơ hồ như một tầng sương mù. Nhưng Tề Nhạc Nhân cảm thấy họ đang mỉm cười với mình. Sau đó, nắm tay nhau biến mất trước mắt cậu.

“Elle, Elsa...” Tề Nhạc Nhân nói thầm tên của họ. Thực sự cậu không thể làm gì được cho hai chị em đáng thương này, nhưng họ sau khi chết vẫn trợ giúp cậu việc nhỏ bé không đáng kể này.

Cảm ơn, cảm ơn rất nhiều.

Bóng tối và mệt mỏi nặng nề bao trùm mặt đất, Tề Nhạc Nhân cầm chặt mặt dây chuyền, gối bên tai càng ngày càng xa tiếng đánh nhau, ý thức chìm vào sâu trong hoang vu.

Trong cơn hôn mê, Tề Nhạc Nhân cảm thấy mình đang nằm ở trên một chiếc thuyền nhỏ, xung quanh gió êm sóng lặng, chỉ một chút gợn nước cũng khiến thân thuyền lắc lư, quy luật lắc lư khiến ý thức cậu càng ngày càng lười biếng; không có chút kiêng nể mà tự do tung hoành trong mộng. Cậu cảm thấy mình đã quên đi một điều rất quan trọng.

Là chuyện gì vậy nhỉ....

Giống như... là một người quan trọng.

Ninh Chu!

Tề Nhạc Nhân hoảng sợ tỉnh dậy, nhất thời nghĩ rằng mình đã nằm trong huyệt mộ mấy trăm năm, mệt mỏi và lạnh lẽo như vậy.

Ninh Chu ôm cậu cúi đầu, mái tóc dài của nàng rơi xuống, trên má cậu còn vài sợi tóc mềm mại cọ qua, có chút ngứa.….Cô nhìn xuống cậu, đôi mắt dịu dàng.

“Ninh Chu?” Tề Nhạc Nhân gọi tên cô, giọng nói nghẹn ngào như đã nhiều năm không nói.

“Cậu tỉnh rồi? Không sao chứ?” Giọng Isabelle từ bên kia vang lên, Tề Nhạc Nhân quay đầu nhìn, cô có chút sợ hãi nhìn cậu, thấy cậu tỉnh lại cuối cùng khẽ thở phao: “Cậu không biết đâu, Ninh Chu vừa nhìn thấy một phần hành lang sụp đổ biểu tình lúc đó quá khủng khiếp, may mắn sau khi đào đá ra phát hiện cậu bình yên vô sự, thật là tốt quá!”

Tề Nhạc Nhân chớp mắt nhìn Ninh Chu, có chút xấu hổ mà nghiêng mặt đi, lỗ tai hơi đỏ lên.

Cơ thể kiệt sức không chịu nổi đột nhiên tràn ra sức mạnh không thể tưởng tượng nổi, Tề Nhạc Nhân không khỏi nở nụ cười, nhìn có chút ngốc.

“Chúng ta đã thắng chưa?” Cậu tin tưởng hỏi.

“Ân.” Ninh Chu nhẹ giọng nói xong, rốt cục có thể khống chế kỹ năng của mình không chút do dự bắt đầu nói chuyện.

Niềm vui sống sót lập tức cuốn lấy cả người Tề Nhạc Nhân, từ lng nguc Ninh Chu xuống dưới, tuy rằng chân vẫn còn mềm nhưng không đến nỗi không đi được, Ninh Chu nâng eo cậu lên xuống, cậu tiến lên đi một bước.

Trong sự hỗn loạn phía trước, phía xa cuối hành lang là những tảng đá sụp đổ và những tác phẩm điêu khắc đã bị phá hủy; nơi này lẽ ra là ngõ cụt lần này nó lại biến thành một tế đàn khổng lồ. Nó cao chót vót sừng sững khắp nơi nơi, hai tác phẩm điêu khắc bằng đá xếp trên đường; mỗi bức tượng là một cô gái trẻ, cái chết đã khắc bộ dáng cuối cùng của họ như thể họ đã dừng lại nơi này.

Tâm trạng nhẹ nhàng biến mất ngay lập tức, gần như biến mất, đặc biệt là khi cậu nhìn thấy tác phẩm điêu khắc trên đá của chị em Elle —— cậu thậm chí còn không biết chị em họ chết ở đâu trong địa cung này.

“Hoàn thành hiến tế là có thể hoàn thành nhiệm vụ, ai làm đây?” Tề Nhạc Nhân hỏi.

Ninh Chu lắc đầu, giọng nói trầm thấp dễ nghe như đàn Cello: “Tôi sẽ không thỏa hiệp với ác ma.”

Tề Nhạc Nhân nhớ lại nơi ẩn núp trong kết giới Thánh Linh linh hoạt kỳ ảo thánh khiết, mơ hồ cảm thấy Ninh Chu hẳn là một người có kỳ ngộ, hơn nữa là người trong giáo đường.

“Nếu không để tôi thử...” Tề Nhạc Nhân quyết định thử một lần để xem kỹ năng SL có đánh lừa được hệ thống hay không.

“Để tôi đến đi.” Isabelle đứng dậy, thoạt nhìn có vẻ bi thương nhưng rất kiên định: “Bây giờ tôi không thể về thôn được, tôi là nữ hài được đưa đi hiến tế chưa từng có ai quay trở về; nếu tôi trở lại, trong mắt họ tôi nhất định đã là một phù thủy ác ma rồi.”

“Hơn nữa... nếu tôi phục vụ Ma Vương và có được sức mạnh của mình, có lẽ tôi có thể gặp lại chị gái... Tôi muốn gặp lại để thấy nàng.”

“Cám ơn hai người, nếu không phải có các ngươi, hiện tại tôi sợ là chết rồi, huống chi là tìm lại ký ức năm đó, cám ơn các ngươi.” Isabelle mỉm cười, bình tĩnh đi tới hai người nói lời từ biệt.

“Đã suy nghĩ rõ ràng chưa?” Tề Nhạc Nhân hỏi cô.

Isabelle gật đầu: “Phục vụ Ma Vương có thể không tệ như tưởng tượng, nếu mạnh lên tôi có thể bảo vệ người tôi muốn bảo vệ: cha mẹ, người thân và bạn bè….tôi không muốn nhìn thấy ai đó chết đi.... Dù sao, tôi nghĩ tôi sẽ thử một lần.”

Isabelle hạ quyết tâm, Tề Nhạc Nhân không nói gì nữa, nếu bây giờ cậu là Isabelle, chỉ sợ mình cũng sẽ quyết định như vậy. Trong Thế Giới Ác Mộng này, người bình thường quá yếu ớt, nếu có cơ hội thay đổi vận mệnh, sẽ có vô số người nguyện ý thử.

“Chúc may mắn.” Tề Nhạc Nhân chúc phúc cô.

Ninh Chu im lặng cũng nói: “Nhớ kỹ tâm của ngươi.”

Vẻ mặt của Isabelle hơi cứng lại, rồi sau đó bật cười: “Suy nghĩ của tôi chưa bao giờ thay đổi.”

Sau khi Isabelle từng bước đi tới trước tế đàn, một cột sáng từ trên đỉnh tế đàn vươn lên, bóng người lờ mờ hiện ra ở giữa vầng sáng, vẻ mặt Ninh Chu lập tức nghiêm túc, hai tay ấn chặt chuôi dao.

Đó là ai? Ma Vương Lừa gạt sao?

Isabelle đi tới trước tia sáng đầu tiên, người bị ánh sáng bao phủ thoạt nhìn có vẻ huyễn hoặc mờ mịt, nhưng dễ dàng liên hệ cô với người phụ nữ xinh đẹp mà ba năm trước đã đưa cô đến đây.

Bóng người cười khẽ, lời nói tràn đầy sức hấp dẫn dụ hoặc: “Hài tử ngoan, đến nơi này của ta.”

Trên gương mặt Isabelle hiện lên một tia say mê, nàng khao khát được nhìn bóng hình xinh đẹp đang nói chuyện, như bị mê hoặc lẩm bẩm nói: “Tôi cuối cùng... cũng có thể ở bên cạnh ngài... mặc dù tôi không phải là người đẹp nhất mạnh nhất, nhưng tôi vẫn chiến thắng.”

Cô ấy bước vào tia sáng và không bao giờ nhìn lại.

Gần như cùng lúc đó, hệ thống nhắc nhở xuất hiện.

【Người chơi Tề Nhạc Nhân, hoàn thành nhiệm vụ Hiến Tế Phù Thủy. Nhiệm vụ đã hoàn thành %. 】

【phần thưởng sinh tồn ngày, hoàn thành nhiệm vụ hệ số . lần, hoàn thành nhiệm vụ ẩn: Quá Khứ Phủ Bụi, nhận phần thưởng sinh tồn ngày, tổng số phần thưởng sinh tồn là ngày. 】

【 số liệu đồng bộ đếm ngược, , …, ……】

“Ninh Chu, trở về Vùng đất Hoàng Hôn, chúng ta gặp mặt đi!” Tề Nhạc Nhân nói nhanh khi thời gian không còn nhiều.

Bóng dáng Ninh Chu bị chùm sáng truyền tống bao lấy, chim đen trên vai cô: “Ừ.”

Tề Nhạc Nhân cười vui vẻ: “Trên cầu ở Mặt Trời Lặn.”

“Được.”

【…… Ba, hai, một, hoàn thành đồng bộ. 】

Truyền tống trận hoàn thành, cùng lần đầu tiên bọn họ tiến vào Vùng đất Hoàng Hôn khác biệt, lúc này Tề Nhạc Nhân bị đưa thẳng đến nhà của mình ở Mặt Trời Lặn.

Trong khi chấp hành các nhiệm vụ trong thế giới chủ, mặc dù số ngày sống sót được định đoạt, nhưng thời gian đối với những người khác là đi lại; tính thời gian đường xá đến thôn Maca cậu đã thực sự rời đi Vùng đất Hoàng Hôn hơi lâu, có một lớp bụi mỏng trong nhà.

Tề Nhạc Nhân đi vào phòng tắm ngay lập tức, trong gương hiện lên một khuôn mặt quen thuộc, không phải dáng vẻ của cô gái đang làm nhiệm vụ, mà là chính mình.

Cậu lập tức trở nên bồn chồn, chờ khi Ninh Chu nhìn thấy con người thật của mình, cổ sẽ thực sự thất vọng sao? Cô ấy có thể chấp nhận không?

Phần không chắc chắn này làm cho Tề Nhạc Nhân lo lắng, sau khi rửa mặt xong cậu vén tóc lên, thậm chí có một cọng tóc lệch khỏi đầu cũng phải tính toán chi li.

Tề Nhạc Nhân sửa sang quần áo xong, hít sâu một hơi, đứng ở cửa mở cửa ra.

Mặt Trời Lặn ánh vào mi mắt, quen thuộc mang theo mùi dầu máy và gió biển từ hơi thở không khí tràn vào xoang mũi, mang đến một hương vị quen thuộc và khát vọng kỳ dị.

Cậu bắt đầu đi về phía cây cầu.

Khi mặt trời lặn trên bờ biển, những con hải âu kết thành đội ở mép biển bắt con mồi, phát ra tiếng kêu lớn.

Gió biển lay động ngọn tóc, cũng làm xao xuyến tâm hồn.

Tâm trạng rối bời của Tề Nhạc Nhân lại nhảy nhót, nhớ lại những nhiệm vụ khác nhau liên quan đến Ninh Chu, cảm giác vui sướng không chờ nổi này làm cậu muốn có người chia sẻ cùng; sau khi nhìn thấy Ninh Chu cậu phải nói chuyện tâm sự với bác sĩ Lã, nói với anh ấy rằng cậu muốn rời đội!

Mỗi một bước đi, thật khó để rút ngắn lại tâm tình bị kích động, bước chân của Tề Nhạc Nhân càng ngày càng nhanh hơn.

Từng mảnh kí ức đều ngọt ngào, không sợ vết thương của cậu chồng chất khó chịu bất kham; dù liên tiếp bên bờ sinh tử, nhưng mọi thứ đều xứng đáng, bởi vì cuối cùng cậu đã có được trái tim của Ninh Chu.

Nhớ lại lúc ban đầu kết giới Thánh Linh trói buộc nước mắt và nụ hôn của Ninh Chu, Tề Nhạc Nhân bất giác đỏ mặt.

Khi đó cậu hoàn toàn quên cảm thụ, nhưng không sao cả, trong tương lai... nhất định sẽ có cơ hội mà....

Trong vô thức cậu từ chạy nhanh sang đi chậm, cuối cùng dứt khoát chạy như bay, Mặt Trời Lặn được bao phủ bởi ánh hoàng hôn, bóng dáng của cậu bị ánh tà dương kéo về phía sau; cậu khó kiểm soát sự phấn khích này nên chạy vội về đích.

Cây cầu gần như đã ở ngay trước mặt, Tề Nhạc Nhân cuối cùng cũng dừng lại, đứng thở hổn hển luống cuống tay chân sửa sang lại quần áo và đầu tóc; bốn phía có người ra vào, đây là một nơi sôi động không ai chú ý cậu khẩn trương đến sắp bùng nổ.

Ninh Chu, hẳn chưa tới đây đi? Tề Nhạc Nhân một mặt nói với chính mình, một bên lo lắng nhìn đông nhìn tây tìm kiếm bóng dáng Ninh Chu.

Quả nhiên, cô ấy thậm chí còn không đến.

Tề Nhạc Nhân không thể nói rằng may mắn hay mất mác, cậu nhấc chân bước từ đầu cầu bên này đến nơi hình vòm cao nhất trên cầu, cậu muốn đứng đó trước để tìm thấy Ninh Chu.

Đỉnh cầu, một người đàn ông cao lớn đứng đó ôm hai tay, mặc một chiếc áo khoác màu đen, quay lưng lại, như thể đang nhìn sông và biển.

Tề Nhạc Nhân đứng ở bên kia, áo gió nam nhân này mặc cùng áo khoác Ninh Chu cho cậu mượn trông rất giống nhau; điều này làm cho Tề Nhạc Nhân có chút không vui, nhưng lại khiến cậu không nhịn được liếc nhìn bóng dáng của đối phương.

Người đi tới lui từ đầu cầu sang đầu khác, có cười tủm tỉm, có một người lẻ loi, hình ảnh tầm thường này rốt cuộc làm Tề Nhạc Nhân có cảm giác đang sống trong hiện thực chứ không phải giống những phù thủy đã chết kia, bị kìm hãm bởi sự lạnh lẽo và khủng b nơi địa cung.

Chờ một chút nữa Ninh Chu đến, cậu chào hỏi cô như thế nào đây? Thời gian chờ đợi Tề Nhạc Nhân đang nghĩ về cảnh tượng họ gặp nhau, cho đến khi...

Tề Nhạc Nhân bên tai vang lên tiếng vỗ cánh, ngẩng đầu lên, nhìn con chim đen lớn quen thuộc từ trên trời rơi xuống, dừng ở trên vai cậu vui vẻ kêu với cậu: “Ăn ngon! Ăn ngon!”

Xuất hiện! Nữ thần sắp xuất hiện!

Tề Nhạc Nhân không có thời gian để ý đến con chim này, lo lắng nhìn đông nhìn tây.

Vừa ngẩng đầu lên, đã bị dòng người ngăn cách lui đến đối diện, nam tử mặc áo khoác đen kinh ngạc quay đầu lại nhìn cậu.

Một đôi mắt xanh lam quen thuộc lập tức xuyên thẳng vào mắt Tề Nhạc Nhân.

Hình dáng sâu sắc, khuôn mặt điển trai và đôi mắt mà cậu sẽ không bao giờ quên cho đến khi chết...

Tề Nhạc Nhân ngơ ngác đối mặt với hắn, một nhóm người đi ngang qua cười nói đùa giỡn, bao gồm cả tâm tình nhảy múa cùng nhau. Trong những nhiệm vụ rất nhiều sự khác thường bị cậu xem nhẹ nháy mắt xuất hiện vào lúc này, vô tình cười nhạo cậu.

Lúc này, hai người tâm tình thất lạc kinh ngạc hỏi cùng một câu: “Ngươi là nam?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio