Lần tách biệt này lại là bao lâu, sau đó Thịnh Dã cũng không nhớ rõ, cậu bắt đầu chạy đông chạy tây tham gia các loại thông cáo mà Tây Viện nhận cho cậu, ba ngày hai nơi.
Giữa buổi chụp ảnh, bọn họ nghỉ ngơi ăn cơm trưa, Khang Kỳ kéo một cái ghế nhỏ ngồi xuống đối diện cậu. Mỗi lần đến giờ cơm cô đều ngồi ăn gần Thịnh Dã, nếu có Ngô Tĩnh ở đây thì cô sẽ kéo cả Ngô Tĩnh đến cùng ăn, còn nói cái gì mà càng đông người ăn càng ngon.
Khang Kỳ cúi đầu và hai miếng cơm vào miệng, nhìn thấy tay Thịnh Dã cầm hộp cơm, nói: “Anh, anh vẫn còn đeo nó ạ, anh có muốn đổi sang một cái khác không?”
Thịnh Dã cúi đầu, Khang Kỳ đang nói đến chiếc nhẫn trên ngón áp út của cậu.
“Thật ra cái nhẫn này không phù hợp với anh lắm.” Khang Kỳ phồng má, vừa ăn vừa nói.
“Tại sao?” Thịnh Dã hỏi.
Cô gái đối diện liền ngồi thẳng lưng, đánh giá chiếc nhẫn sao băng kia, nghĩ nghĩ: “Anh hợp với loại trang sức kiểu cách đơn giản một chút, còn kiểu nhẫn này Đàm Trận đeo thì hợp hơn, dù sao anh ấy cũng phù hợp với phong cách hoa lệ thế này.”
Thịnh Dã xấu hổ, không nghĩ tới chuyện chiếc nhẫn mà Khang Kỳ cũng biết.
Khang Kỳ nói xong, mới phản ứng lại mình vừa mới nói ra chuyện không nên nói. Những thứ trên mạng này nhóm trợ lý bọn họ vụng trộm biết thì thôi đi, không cần phải nói ra gây phiền phức cho nghệ sĩ làm gì. Hơn nữa quan hệ giữa Thịnh Dã và Đàm Trận rõ ràng cũng không tệ lắm, cô vừa xấu hổ vừa xin lỗi, chỉ đành cười ha ha nói: “Chỉ là em hay lướt weibo nên mới thấy thôi anh, có điều bây giờ cũng có nhiều người đeo kiểu nhẫn này…”
Đúng thế, Thịnh Dã ăn cơm, nghĩ thầm, đã không còn ý nghĩa gì nữa.
Nhưng cậu vẫn luyến tiếc.
Lại nói, đã lâu cậu không gặp Đàm Trận, không biết Đàm Trận có còn đeo nhẫn này nữa hay không.
Buổi chiều Thịnh Dã phải trở về công ty một chuyến, cần cậu ký mấy bản hợp đồng, ký xong, Tây Viện bỗng nhiên hỏi cậu có định nhận chút show hay không.
“Chị biết em không thích show giải trí, nhưng nếu lỡ em đổi ý thì sao,” Tây Viện nói, “Cho nên vẫn hỏi em lại lần nữa.”
Thịnh Dã do dự hỏi: “Lần này là kiểu show thế nào vậy chị?”
“Chính là «Thứ sáu yêu đương», em sẽ là trợ lý MC. Trước đây không phải bọn họ ký với Thang Minh Diệu bên nhóm nhạc nam kia sao, sau đấy thì hết hạn hợp đồng, bên đó không có ý định gia hạn nữa, cho nên đạo diễn đến hỏi chị xem em có muốn tham gia hay không.”
Cô cảm thấy đây chính là một cơ hội tốt cho Thịnh Dã, trước kia còn cần phải cạnh tranh với người khác, nhưng bây giờ Thịnh Dã đã có tác phẩm, nhân khí cũng ổn, đạo diễn trực tiếp gửi lời mời đến cho họ, đãi ngộ nhất định sẽ không kém.
Thịnh Dã nhíu mày, như đang suy nghĩ gì đó.
Tây Viện nói: “Em vừa mới đến đó thì sẽ không có nhiều thời lượng lắm, nhưng mà hai MC của «Thứ sáu yêu đương» chị đều biết, mọi người đều rất tốt, nhất định sẽ cue em vào. Chủ yếu là rèn sắt khi còn nóng, bây giờ em mới có chút nổi tiếng, cần một show giải trí để đẩy một chút, hẳn là em hiểu ý của chị.”
cue: nhắc đến một người nào khác đang không có trong cuộc hội thoại ban đầu
Thịnh Dã có chút không yên lòng gật đầu, ý tứ của Tây Viện đương nhiên cậu hiểu. Cô hy vọng khán giả có thể nhớ đến cậu, nhớ kỹ cái tên Thịnh Dã này, hy vọng cậu trở thành một “ngôi sao” giống như Đàm Trận, nhưng khán giả có nhớ rõ cậu không cậu cũng không để tâm cho lắm, chỉ cần khán giả nhớ rõ vai diễn của cậu là được. Vì diễn viên nên là một người tái hiện lại, về điểm này cậu đồng ý với Đàm Trận. Nhưng ngay cả khi Đàm Trận chỉ tập trung vào vai diễn, không xuất hiện trong bất cứ show giải trí nào, thì mọi người vẫn chú ý đến anh, quan sát nhất cử nhất động của anh, lý giải từng câu nói của anh, cho nên anh có lên show hay không cũng chẳng quan trọng.
Còn cậu vừa mới quay xong «Thiên Thu Tuyết», tạm thời sẽ không có kịch bản tốt đưa đến cửa, cậu cũng không muốn nhàn rỗi ở nhà, bây giờ cậu chỉ muốn lấp kín lịch trình của mình, miễn cho việc rảnh rỗi quá lại ngồi suy nghĩ lung tung.
“Vậy để em nhận ạ.”
Ánh mắt Tây Viện sáng lên, vốn cô nghĩ là Thịnh Dã sẽ nói để em về suy nghĩ cơ: “Em nghĩ thông suốt rồi?”
Thịnh Dã ngẩng đầu cười với cô hai tay vỗ lên đùi: “Vâng, em nghĩ kỹ rồi, để em thử xem sao!”
Mấy ngày sau, cậu đến gặp đạo diễn và hai MC của chương trình «Thứ sáu yêu đương», làm quen với quá trình ghi hình, nhưng không ngờ lại gặp được Trần Bác Hàm ở nơi này.
Hôm nay chỉ có Khang Kỳ đi cùng với cậu, Tây Viện không có ở đây, tuyệt!
Thịnh Dã tò mò sao Trần Bác Hàm lại đến chỗ này, Khang Kỳ cẩn thận quan sát sắc mặt của người bên cạnh: “Anh, anh biết người kia ạ?”
“Ừm,” Thịnh Dã cười cười, “Anh từng gặp qua mấy lần, anh ấy là người đại diện của Đàm Trận.”
“Trần Bác Hàm ạ?” Khang Kỳ biết rõ tin đồn trong giới giải trí, trợn tròn mắt: “Thì ra là anh ta trông như thế.”
Thịnh Dã nghe thế thì rất buồn cười, chẳng lẽ trong mắt cô nàng, người đại diện đều là hồng thủy mãnh thú gì đó sao?
“Nếu như người đại diện của Đàm Trận ở đây,” Khang Kỳ cân nhắc, “Vậy đừng nói là Đàm Trận muốn ghi hình cho Thứ sáu yêu đương đó nha!”
Cô chỉ thuận miệng nói nhưng lại khiến cho Thịnh Dã hoảng sợ, sắc mặt không tốt lắm, thì thào: “Không phải…”
Khang Kỳ giống như là thám tử vậy, rất nhanh đã hỏi thăm được ý đồ của Trần Bác Hàm: “Anh, em nghe được là, không phải Thứ sáu yêu đương đâu, hình như là «Ngoan ngoãn nghe tôi nói» ở trường quay bên cạnh. Em vừa đi ngang qua bên đó, nghe Trần Bác Hàm nói chuyện về khách mời với đạo diễn,” Nói tới đây cô không nhịn nổi cười, “Trần Bác Hàm một mực nhấn mạnh là không thể mời Thang Đan ha ha ha…”
Thịnh Dã không cười, nếu đổi lại là cậu thì cậu cũng không đồng ý lên sóng trò chuyện với Thang Đan.
Nhưng chỉ cần không phải là «Thứ sáu yêu đương» là được rồi, may mắn may mắn.
Cậu đứng xem toàn bộ quá trình ghi hình của «Thứ sáu yêu đương» trong trường quay, thời gian thực sự là quá dài, giữa chừng cậu có đi ra ngoài hít thở chút không khí, không nghĩ đến lại gặp Trần Bác Hàm.
Trần Bác Hàm đang đứng chờ thang máy, nhìn thấy cậu cũng sửng sốt không kém.
Bầu không khí rất chi là lúng túng.
Thật ra Thịnh Dã chưa gặp Trần Bác Hàm được mấy lần, giữa hai người vừa xa lạ vừa quen thuộc, cũng chưa từng nói với nhau câu nào, chỉ là ngẫu nhiên nhờ có Đàm Trận mà có cảm giác như đã quen biết lâu rồi mà thôi.
Cuối cùng Trần Bác Hàm hắng giọng, chủ động chào hỏi cậu: “Cậu đang ghi hình chương trình ở đây à?”
Thịnh Dã gật đầu: “Vâng, là «Thứ sáu yêu đương».” Cậu cười nói, đối phương là người đại diện của Đàm Trận, cậu không có cách nào làm bộ nghiêm nghị với những người ở bên cạnh Đàm Trận.
Trần Bác Hàm cũng khách khí gật gật đầu, tầm mắt lại lặng lẽ rơi xuống trên ngón tay Thịnh Dã.
Thịnh Dã theo bản năng giấu ngón tay vào túi áo khoác, mặc dù như thế có vẻ không lễ phép. Trần Bác Hàm cũng không biết là có nhìn thấy không, nhưng anh cũng chẳng nói gì.
Bên này lối đi bỗng có người gọi tên Trần Bác Hàm, Trần Bác Hàm lập tức quay đầu đáp lại đối phương, Thịnh Dã cũng vội vàng xoay người rời đi. Hai người đều vội vã như thế, Thịnh Dã buồn cười nghĩ, nếu Đàm Trận nhìn thấy không biết sẽ có cảm nhận gì.
Người còn chưa đi xa, vẫn còn nghe được tiếng nói chuyện của người đàn ông đang chào hỏi Trần Bác Hàm đằng kia: “Này, đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau, lần trước gặp mặt có phải là trong tiêc sinh nhật của cô Ngô Tịnh đúng không?”
Trần Bác Hàm nói: “Đúng thế, năm ngoái, … à không năm trước nữa thì phải, sao anh lại ở đây?”
Hai người nói xong thì đi vào thang máy, Thịnh Dã thở phào nhẹ nhõm, quay về phòng thu.
Khang Kỳ vào toilet một chuyến, lúc trở lại thì đã không thấy Thịnh Dã đâu rồi, lại chạy a ngoài tìm một vòng, lúc quay lại thì thấy Thịnh Dã đang ngoan ngoãn đứng phía sau một hàng camera, nghiêm túc quan sát trường quay, cô tiến lên nhỏ giọng hỏi: “Anh, anh vừa đi đâu về vậy ạ? Em quay lại thì không thấy anh đâu, anh…”
Cô còn chưa dứt lời đã thấy Thịnh Dã ngây dại.
Cậu đột nhiên ngây người, mắt mở to một chút, giống như bị cái gì trên sân khấu làm cho sợ hãi vậy.
Cô nhìn lên sân khấu, MC và khách mời đang chơi trò chơi, nói chuyện linh tinh, sân khấu rộng rãi sáng sủa, không có gì hết, tất cả vẫn bình thường.
Cô khẽ lắc lắc trước mặt Thịnh Dã: “Anh ơi, sao vậy ạ?”
Chẳng những cô không khiến người trước mặt hoàn hồn trở lại, ngược lại còn khiến cô sợ hãi.
Tiếng cười của khán giả trong trường quay hết lần này đến lần khác, Thịnh Dã ngơ ngác nhìn về phía sân khấu. Vừa rồi cậu bỗng nhiên nhớ ra, Ngô Tịnh, khó trách khiến cậu cảm thấy quen thuộc, Ngô Tịnh chẳng phải là tên mẹ Đàm Trận hay sao?
Khi «Thứ sáu yêu đương» ghi hình đến đoạn kết, Đàm Trận vừa mới quay xong một quảng cáo ngắn cho tạp chí thời trang. Anh ngồi trên xe bảo mẫu, Trần Bác Hàm gọi điện cho anh, nói chuyện đã thương lượng với bên tổ tiết mục của «Ngoan ngoãn nghe tôi nói» xong rồi, cuối cùng thở dài nói: “Cậu cần gì phải thế, loại show giải trí chiếu mạng này không phải lúc nào cũng bị cậu đẩy đi sao?”
“Nhưng «Ngoan ngoãn nghe tôi nói» thì khác,” Đàm Trận nói, “Tôi từng xem LOTUS lên chương trình đó rồi, là một chương trình nói chuyện bình thường thôi, tôi nghĩ là sẽ ok.” Máy lạnh trên xe hoạt động rất tốt, Đàm Trận vén ống tay áo sơ mi xuống, “Anh đã hỏi là có những khách mời nào sẽ xuất hiện chưa?”
“Yên tâm,” Trần Bác Hàm nói, “Chỉ có đạo diễn Đường Thấm, đạo diễn Giới Bình An, anh em tốt của cậu Phí Việt, với cả Hà Húc, còn có một vài người bên truyền thông, tôi đã xem qua danh sách, không có vấn đề gì.”
Đàm Trận gật đầu: “Vất vả cho anh rồi.”
“À đúng rồi,” Trần Bác Hàm nói, “Đoán xem hôm nay tôi gặp được ai ở CBS?”
“Ai?”
“Thịnh Dã.”
Bàn tay của Đàm Trận hơi dừng lại một chút, lúc lâu sau anh mới hỏi: “Em ấy đến đó làm gì?”
“Nghe nói là ghi hình show giải trí,” Trần Bác Hàm nói, “Cậu ấy muốn ghi hình cho «Thứ sáu yêu đương».” Anh nói xong không khỏi cảm thán, “Nổi tiếng rồi, chẳng cần biết là dựa vào ai mới nổi tiếng được như thế…”
“Em ấy dựa vào chính bản thân mình thôi.” Đàm Trận trầm giọng ngắt lời anh.
“Chưa chắc đâu,” Trần Bác Hàm cười cười, “Cậu ấy vẫn còn đeo chiếc nhẫn kia, thật sự đúng là muốn dây dưa không rõ với cậu mà.”
Đàm Trận cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên tay mình, nói: “Đấy là tự do của em ấy có được không, chẳng lẽ em ấy không thể đeo cùng một kiểu nhẫn với tôi sao?”
Trần Bác Hàm bị hỏi vặn lại, có hơi giật mình một chút, anh nghe ra sư nghiêm túc từ giọng điệu của Đàm Trận, mà không phải chỉ có nghiêm túc, thậm chí còn như đang… tức giận.
Trần Bác Hàm ít khi nào bị Đàm Trận dùng giọng điệu lạnh lùng kiểu này nói chuyện với mình, một lần nói chuyện mà im lặng mất hơn mười giây.
Sau đó Đàm Trận hỏi: “Khi anh đi, «Thứ sáu yêu đương» vẫn còn đang ghi hình chứ?”
“Hình như thế, cậu hỏi cái này làm gì?”
Đàm Trận nói không có gì, sau đó cúp điện thoại, ấn nút, bật vách ngăn ghế trước và ghế sau của xe bảo mẫu lên, tiểu Lưu quay đầu lại hỏi anh: “Anh, sao vậy ạ?”
“Buổi chiều tôi còn có lịch trình gì nữa không?”
“Không còn nữa ạ.” Tiểu Lưu sảng khoái nói, “Mình đến Đại học A tìm chị Đàm Thiên ăn cơm không ạ?”
Đàm Trận nói: “Hôm nay không đi, chúng ta đến tòa nhà CBS một chuyến.”
“Dạ?” Tiểu Lưu ngạc nhiên, “Đến CBS làm gì ạ?”
“Tôi đến làm quen quá trình ghi hình một chút.”
Tiểu Lưu chớp chớp mắt, với phân vị bây giờ của Đàm Trận làm gì cần phải tự mình làm mấy chuyện đó, nhưng cậu vẫn phân phó tài xế quay đầu xe.
Đàm Trận dựa vào ghế ngồi, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, xoay xoay chiếc nhẫn trên tay.
Hết chương .