Thịnh Dã mệt mỏi trong lòng, cậu rời khỏi trường quay, chỉ nói với Khang Kỳ mình gọi một cuộc điện thoại xong thì quay lại nên Khang Kỳ cũng không đi cùng với cậu.
Bước chân cậu vội vàng đi lên cầu thang, bây giờ cậu chỉ muốn tìm một chỗ yên tĩnh, bất thình lình điện thoại trong túi vang lên, là cuộc gọi video wechat, cậu vừa mở lên xem, là Đàm Trận.
Cậu cứ nhìn màn hình như vậy, không ấn trả lời cho đến khi chuông tắt.
Như mọi ngày, Đàm Trận sẽ gửi tin nhắn qua cho cậu.
Quả nhiên một giây sau, tin nhắn wechat đã vang lên.
[Đàm Trận]: “Em có ở CBS không vậy?”
Trong lòng Thịnh Dã khẽ lộp bộp một cái, không biết nên trả lời như thế nào. Sao Đàm Trận lại biết cậu đang ở CBS?
… Chắc hơn phân nửa là do Trần Bác Hàm nói với anh ấy.
Wechat lại nhảy ra.
[Đàm Trận]: “Anh đến đó rồi, chúng ta gặp nhau rồi cùng ăn trưa nhé.”
Gần như Thịnh Dã có thể đoán được Đàm Trận tìm cậu để nói cái gì, cậu còn chưa nghĩ ra phải giải thích chuyện mình nhận show giải trí với Đàm Trận thế nào, lại còn là khách mời thường trú. Giữa lúc rối rắm này, cậu còn không biết mình có nên trả lời anh hay không, có nên gặp mặt anh hay không.
khách mời thường trú: Là khách mời xuất hiện đủ các tập của mùa trên show giải trí
“Anh Thịnh Dã!”
Thấy cậu không trở về, Khang Kỳ cũng chạy ra ngoài tìm cậu.
Thịnh Dã hoàn hồn, cất điện thoại vào túi, hỏi cô: “Ghi hình xong chưa?”
“Ừm, khán giả bắt đầu ra về rồi ạ.”
Thịnh Dã giả vờ không có chuyện gì nói: “Vậy chúng ta cũng quay về chảo hỏi đạo diễn rồi rời khỏi đây đi.”
Hai người đi vào hậu trường, khách mời ghi hình cũng vừa mới từ trên sân khấu xuống, dựa theo lệ thường của chương trình, bọn họ phải chờ khán giả rời khỏi trường quay hết thì mới được đi. Đoàn người nhìn thấy Thịnh Dã nên gọi cậu cùng đến phòng nghỉ ở hậu trường luôn.
Phòng khách VIP của CBS rất lớn, mọi người tụ tập cùng nhau vừa tẩy trang vừa nói chuyện, bầu không khí rất hòa thuận. Nhưng tâm trí Thịnh Dã lại không đặt ở đây, cậu sốt ruột muốn chào tạm biệt đạo diễn nhưng còn chưa kịp mở miệng thì MC Đường Lâm đã quay đầu nói với cậu: “Sắp đến giờ ăn cơm rồi, Thịnh Dã cậu đi ăn cùng với chúng tôi luôn nha!” Thấy Thịnh Dã muốn từ chối, cô cười nói: “Ai nha, sớm muộn gì chúng ta cũng phải thân quen hơn chứ!”
Thịnh Dã còn muốn tìm cớ, nhưng Khang Kỳ đã kéo tay cậu, cậu mới ý thức được mình mà từ chối nữa thì có vẻ không biết tốt xấu, đành phải đáp ứng.
Đường Lâm và Tây Viện là bạn bè, có lẽ cũng muốn cậu nhanh chóng quen thuộc với ê kíp của chương trình, thiếu chút nữa cậu làm hỏng ý tốt của người ta.
Sau khi ra khỏi cửa, một mình Thịnh Dã tụt lại phía sau, cúi đầu nhắn tin cho Đàm Trận bảo anh đừng đến.
Gửi tin nhắn xong cậu liền vội vàng đuổi theo, đoàn người đi thang máy lên nhà hàng ở tầng trên, đi đến cửa nhà hàng Thịnh Dã ngây ngẩn cả người, Khang Kỳ cũng vậy. Vì người đang đi đến trước mặt họ chính là Đàm Trận và đạo diễn của «Ngoan ngoãn nghe tôi nói», còn có cả trợ lý tiểu Lưu đi theo sau Đàm Trận.
Thịnh Dã trở tay không kịp, cậu không nghĩ đến Đàm Trận lại tới nhanh như thế.
Đoàn người bên cạnh họ cũng dừng lại chào hỏi Đàm Trận và đạo diễn Thôi, Thịnh Dã xấu hổ nhìn Đàm Trận, Đàm Trận chào hỏi một vòng bọn họ, cuối cùng mới nhìn sang cậu, nói: “Đã lâu không gặp.”
Câu “Đã lâu không gặp” này thật sự khiến người ta có cảm giác như anh đang đọc lời thoại, dưới bốn chữ ấy tựa như có ngàn lời vạn ý, ngày ngày đêm đêm.
Khang Kỳ ở đằng sau nhẹ nhàng chọc chọc vào thắt lưng cậu, Thịnh Dã mới hoàn hồn, chào hỏi: “Anh Đàm Trận, đã lâu không gặp.”
Đàm Trận hỏi: “Hai người cũng ăn cơm ở đây sao?” Dường như anh ấy đang hỏi MC Đường Lâm và Tống Chiêu, nhưng lúc nói chuyện, tầm mắt vẫn còn dừng ở trên người Thịnh Dã.
“Đúng thế,” Đường Lâm đáp, “Mọi người cũng vậy sao?”
Có người đề nghị nếu không thì đi cùng nhau luôn, nhưng đạo diễn Thôi khéo léo từ chối: “Chúng tôi không đi được rồi, Đàm Trận đến tìm tôi hỏi chút chuyện ghi hình, mọi người cứ chậm rãi ăn đi!”
Người ta muốn vừa ăn cơm vừa bàn chuyện công việc, Đường Lâm hiểu rõ: “Vậy không quấy rầy các vị nữa!” rồi lại quay đầu chào hỏi những người khác, “Chúng ta đi vào thôi!”
Thịnh Dã và Đàm Trận đi lướt qua nhau, khóe mắt nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay Đàm Trận, nhìn thấy yết hầu anh khẽ lăn, như là muốn nói lại thôi.
Có lẽ bởi vì cậu đi quá nhanh, nên cái gì Đàm Trận cũng không kịp nói.
Đàm Trận không chỉ một lần nói với cậu những hạn chế của chuyện nhận show giải trí đối với một diễn viên, nhưng bản thân cậu biết rõ còn cố vi phạm. Bây giờ cậu nhìn thấy Đàm Trận thì rất chột dạ, cũng rất khó giải thích tại sao mình lại đưa ra quyết định như thế, dù sao về lý thì là cậu không nên, nhưng vấn đề lại chính là do cảm xúc của mình quấy phá.
Lúc ăn cơm, một người ở đầu nhà hàng, một người ở cuối nhà hàng, trên bàn ăn Thịnh Dã nghe được một ít chuyện thú vị lúc ghi hình, cũng cố gắng thích ứng, nhưng tình cảnh như thế chỉ khiến cậu cảm thấy mệt mỏi.
Một bữa cơm ăn uống nói chuyện đến gần h cũng chưa xong, Đàm Trận và đạo diễn Thôi nói lời tạm biệt trước, lúc đó họ cố ý đến đây chào bọn họ, một bàn người đều đứng dậy, nể mặt đạo diễn Thôi, cũng là vì cho Đàm Trận mặt mũi. Thịnh Dã cũng đứng lên, thấy tầm mắt Đàm Trận vòng quanh rồi dừng trên người cậu, nói câu gì đó, cậu chỉ lo thất thần, chỉ nghe được câu cuối cùng: “… Ngày khác gặp lại.”
Hẳn là Đàm Trận đang nói với tất cả mọi người ở bàn này, nhưng cậu cứ như bị ma xui quỷ khiến mà đáp lại “Được”.
Từ trong giọng nói của nhiều người, Đàm Trận nghe được tiếng “Được” nhỏ như muỗi kêu của cậu, nhìn sang chỗ cậu, đạo diễn Thôi đứng bên cạnh anh nói “Chúng ta đi thôi, vừa đi vừa từ từ nói.” Đàm Trận vẫn dừng chân tại chỗ. Cho đến khi một bàn người ai nấy lục tục ngồi xuống, Thịnh Dã cũng phải ngồi xuống theo, chắc là Đàm Trận không tiện nói thêm gì nữa nên đã rời đi cùng đạo diễn Thôi.
Cuối cùng Đàm Trận chỉ liếc mắt nhìn cậu một cái, Thịnh Dã không biết phải hình dung thế nào, là khổ sở, khó hiểu, thất vọng, hay là chờ mong… những thứ này đặt trên người Đàm Trận, hình như đều không giải thích hết.
Lúc ngồi trên xe trở về, Khang Kỳ bắt đầu nói nhiều trở lại: “Oa, người thật của Đàm Trận cũng đẹp trai quá mức rồi, lúc anh ấy nổi tiếng không phải bị gọi là vương tử u buồn sao, trước kia em còn không cho là đúng nhưng hôm nay nhìn mới thật sự cảm thấy có loại cảm giác này á!”
Tài xế Ngô Tĩnh vừa lái xe vừa nói: “Cảm giác đó là như thế nào vậy?”
“Cảm giác u buồn ấy! Anh Ngô Tĩnh anh không được nhìn thấy người thật,” Khang Kỳ nói xong lại quay đầu nhìn Thịnh Dã, “Đúng không anh, anh không cảm thấy trên người anh ấy được bao phủ một tầng cảm giác u buồn sao, nhất là ánh mắt đó, mỗi lần anh ấy nhìn qua em đều cảm thấy anh ấy như có điều muốn nói lại thôi, mê người cực kỳ… mà anh ơi, không phải anh có quan hệ khá tốt với anh ấy đó sao?”
Ngay lập tức Thịnh Dã không biết nên trả lời thế nào.
Khang Kỳ đến gần cậu, bộ dáng như kiểu hận không thể ngay lập tức ôm đùi cậu: “Lần sao anh giúp em nhờ anh ấy ký tên được không anh!”
Thịnh Dã thở phào nhẹ nhõm, chuyện này cũng không khó.
“Em còn muốn được chụp ảnh chung nữa, chỉ là hình như trường hợp hôm nay không được thích hợp lắm…” Khang Kỳ tự mình nói.
Thịnh Dã còn chưa nghĩ ra vì sao không thích hợp, Khang Kỳ đã nói: “Ở đó có nhiều nghệ sĩ như thế, em cứ một hai đòi chụp ảnh chung với anh ấy, còn muốn anh một mình nói với anh ấy chuyện này, có vẻ như không tôn trọng các nghệ sĩ khác.”
Thì ra là như vậy, trong lòng Thịnh Dã thầm nghĩ, không khỏi nhìn trợ lý nhỉ của mình với cặp mắt khác xưa, “Vậy ra em suy nghĩ chu đáo hơn anh nhiều.”
Khang Kỳ cười he he: “Đấy là vì, em, là, nhân tinh!”
nhân tinh: người hiểu thấu đáo quan hệ giữa người với người
Nói chuyện lung tung với Khang Kỳ như thế khiến tâm tình Thịnh Dã tốt hơn rất nhiều, suy nghĩ một chút, cậu bèn gửi wechat giải thích với Đàm Trận: “Em xin lỗi, em không nói với anh chuyện em sắp ghi hình cho «Thứ sáu yêu đương».”
Không ngờ Đàm Trận đã nhanh chóng trả lời: “Là ghi hình cùng với đoàn làm phim sao?”
Thịnh Dã phản hồi: “Không phải, em là khách mời thường trú.”
Đàm Trận không trả lời cậu.
Thịnh Dã có chút lo lắng hỏi: “Có phải anh đang tức giận không vậy?”
Một lát sau Đàm Trận mới trả lời: “Không có.”
Thịnh Dã nhìn hai chữ này, trong đầu một mảnh mờ mịt. một Đàm Trận như thế, hình như cậu chưa từng gặp một Đàm Trận đang tức giận. Chữ “không có” này, không biết nó mang theo sắc thái tình cảm như thế nào.
Cậu lại cúi đầu gõ chứ: “Em biết anh không hy vọng em nhận show giải trí này, nhưng chị Tây Viện cũng có cân nhắc của riêng mình, em cứ mãi không nghe theo thì cũng không được, xin lỗi vì đã không nói cho anh biết.”
Một hồi lâu sau wechat mới nhảy ra, Đàm Trận thế mà phá lệ trả lời cậu bằng voicechat, Thịnh Dã thấp thỏm mở ra, để ở bên tai: “Em biết không?”
“Em muốn làm gì cũng được, nếu em đã nhận show giải trí thì hãy làm thật tốt, anh không muốn can thiệp quá sâu vào em, cũng sẽ không kiểm soát em. Nếu như vì bất cứ nguyên nhân gì mà em không thể đồng ý với đề nghị của anh thì có thể nói với anh, anh sẽ không tức giận, cũng sẽ không thất vọng về em. Thật đấy, ngay cả một chút không vui nào cũng sẽ không có, đối với em, anh sẽ luôn không cảm thấy như thế, em đừng sợ nói với anh.”
Giọng điệu Đàm Trận nhẹ nhàng như thế, thật sự đúng là một chút mất hứng cũng không có, Thịnh Dã nghe xong, nhịn không được nghe thêm lần nữa, mới nhỏ giọng trả lời: “Vâng.”
Sau khi trả lời anh, Thịnh Dã ngẩng đầu lên, Khang Kỳ vẫn đang nói chuyện với Ngô Tĩnh chuyện hôm nay đi CBS xem chương trình ghi hình, không chú ý đến cậu.
Cậu lại cúi đầu tiếp tục gõ chữ: “Em tưởng anh đến CBS là để tìm em hỏi tội, vậy là anh đến để bàn bạc với đạo diễn Thôi ạ?”
Một hàng chữ nhảy ra.
[Đàm Trận]: “Không, đã lâu rồi anh chưa gặp em.”
[Đàm Trận]: “Anh đến để gặp em.”
Thịnh Dã cầm điện thoại, cho rằng tim mình đã lặng như nước rồi, thế nhưng gió vẫn nổi mang theo từng đợt rung động… cậu bất giác ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, màn đêm buông xuống, đèn đường rực rỡ, có phải bây giờ Đàm Trận vẫn đang bàn bạc với đạo diễn Thôi ở CBS không? Cậu thật sự rất muốn bảo anh Ngô Tĩnh quay trở lại đó.
Nếu cậu không tình cờ phát hiện ra đĩa CD đó thì tốt biết bao, nếu cậu không tình cờ nghe được Trần Bác Hàm nói chuyện với người kia thì tốt biết bao, nếu như cậu có thể mất trí nhớ thì tốt biết bao…
Thịnh Dã ghi hình tập đầu tiên cho «Thứ sáu yêu đương», cùng ngày, Đàm Trận cũng ở trường quay bên cạnh ghi hình «Ngoan ngoãn nghe tôi nói», nhưng không phải đồng thời. Vì thời gian ghi hình cho «Thứ sáu yêu đương» dài hơn một chút nên thời gian họ bắt đầu cũng sớm hơn một chút. Hai người không gặp nhau.
Khi stylist đang tạo hình cho cậu ở phòng trang điểm, stylist hỏi cậu: “Cậu có muốn tháo chiếc nhẫn này ra không?”
Thịnh Dã khó hiểu: “Nhất định phải tháo ra ạ?”
“Cũng không nhất định phải tháo,” Stylist cười nói, “Chủ yếu là vì không phù hợp với tạo hình hôm nay của cậu.”
Thịnh Dã nhìn vào gương trang điểm, chủ đề của tập này là thanh xuân vườn trường, stylist cho cậu một bộ đồng phục thể thao màu xanh trắng, đeo chiếc nhẫn này vào quả thực không ăn khớp, cậu không khỏi nhớ lại ngày đó quay “Nhất hô vạn ứng”, Đàm Trận mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng cổ bẻ giản dị, phối với chiếc nhẫn này có phải cũng là không hợp hay không?
Cậu bất đắc dĩ tháo chiếc nhẫn trên tay xuống, đột nhiên trên tay trống rỗng, thế mà cậu lại có chút không quen, cầm chiếc nhẫn không biết nên để đâu, thế là stylist tìm cho cậu một sợi dây chuyền, tháo mặt dây chuyền trên đó xuống, lồng chiếc nhẫn vào đeo lên.
“Còn có thể như vậy nữa ạ!” Thịnh Dã thán phục.
Stylist móc dây chuyền ở sau cổ cậu: “Được rồi!”
Thịnh Dã nói cảm ơn, nhét nhẫn vào trong cổ áo, cảm nhận được ngôi sao kia đang nhẹ nhàng rủ xuống, ấm áp dán vào ngực cậu.
«Thứ sáu yêu đương» có rất nhiều phần chơi, Thịnh Dã và một thành viên khác trong đội hình là Tạ Phi Phi cùng nhau phụ trợ cho MC chính là Tống Chiêu và Đường Lâm, về cơ bản chính là làm nền nhưng thỉnh thoảng hai MC cũng sẽ cue bọn họ vào.
Trong trò chơi, bọn họ sẽ lập nhóm cùng chơi với khách mời, thua thì phải chịu phạt, có thể là dội nước, điện giật, hoặc là phạt vào thể lực linh tinh, Thịnh Dã đều cố sức để mình lên, tránh cho các khách mời nữ phải chịu.
Tập này vận may của cậu không tốt, cậu chọn một trong hai thùng nước thì vớ phải thùng sai, hình phạt đều là làm thật đánh thật, hai thùng nước lạnh liên tiếp xối vào người, xối đến mức cậu mất bình tĩnh.
Hình phạt cuối cùng là treo dây thép, Tạ Phi Phi nói lần này để tôi lên cho, Thịnh Dã nói không sao, cậu vẫn làm được. MC Tống Chiêu mới vung tay lên nói: “Để Tạ Phi Phi lên đi!”
Trong lòng Thịnh Dã còn nghĩ, thầy tống nghĩ sao thế, cao như vậy còn để Tạ Phi Phi lên? Tạ Phi Phi mặc bộ đồ thủy thủ, còn phải thay quần áo xong mới có thể lên, vì thế kiên trì nói: “Anh Tống Chiêu, để em lên cho, thật sự em không có vấn đề gì đâu!”
Nhưng thật ra đây là lần đầu cậu treo dây thép, vừa lên đã cảm thấy trọng tâm cả người bị lệch, đầu nặng chân nhẹ, tiết mục này sở dĩ rating cao nguyên nhân chính là vì khâu trừng phạt không hề qua loa, studio cao gần m, dây thép cũng kéo cao lên đến gần tầm đó. Thịnh Dã không sợ độ cao cũng cảm thấy có chút choáng váng, nhất là lúc xuống, dây thép phóng tương đối nhanh, giống như là nhảy bungee, tim cậu cũng đập đến cổ họng, nếu không phải lúc rơi xuống đất được chị Đường Lâm và Tạ Phi Phi đỡ một cái, nhất định cậu sẽ bị ngã.
Đừng nhìn trên TV thoải mái hài hước cỡ nào, một vài giờ ghi hình như thế cũng rất mệt mỏi.
Chờ khi họ kết thúc công việc đi ra khỏi trường quay, trường quay bên cạnh đã sớm tắt đèn rời khỏi.
Thời gian ghi hình của «Thứ sáu yêu đương» thường được cố định, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ có điều chỉnh, còn phải xem đài truyền hình sắp xếp thế nào, ví dụ như tập này của họ được điều chỉnh lại, bắt đầu quay từ h chiều, quay xong đã là rưỡi đêm.
Lúc đến bãi đỗ xe, Khang Kỳ đã ngáp liên tục, Thịnh Dã nói: “Em với anh Ngô Tĩnh về trước đi.”
Khang Kỳ “A” một tiếng, lấy lại tinh thần nói: “Chúng ta cùng nhau về chứ ạ!”
“Đã trễ như thế rồi, chúng ta lại không thuận đường,” Thịnh Dã nói, “Anh bảo anh Ngô Tĩnh lái xe đưa em về trước, anh còn có chút việc, muốn gặp một người bạn.”
Khang Kỳ cúi đầu nhìn điện thoại, đã gần h: “Trễ như vậy anh còn đến nhà bạn bè ạ?”
“Ừm,” Thịnh Dã mặt không đổi sắc gật đầu, “Người bạn đó của anh rất bận rộn, khó có khi gặp mặt một lần.”
Khang Kỳ suy nghĩ một chút: “Vậy cũng không sao đâu, để anh Ngô Tĩnh lái xe đưa anh đi đi.”
“Không cần đâu, anh tự gọi xe là được rồi.”
Nói xong liền thấy chiếc xe thương vụ màu trắng phía trước bật đèn xe, chắc là Ngô Tĩnh nhìn thấy họ, đang lái xe ra.
Thịnh Dã đẩy Khang Kỳ một cái: “Đi Thôi, đừng dây dưa nữa!”
Sau khi nhìn chiếc Mercesdes rời đi, Thịnh Dã mới quay đầu đi lên bãi đỗ xe hai tầng, vừa đi vừa tìm, cách đó không xa có một chiếc Mercesdes-Benz Grand G màu đen chiếu đèn pha sang chỗ cậu.
Thịnh Dã nhìn trái nhìn phải, đi đến mở cửa xe ra, lúc lên xe Đàm Trận cầm lấy ba lô của cậu đặt ở ghế sau.
Đàm Trận vẫn giữ tạo hình lúc mới ghi hình xong, một thân áo sơ mi đen, tóc được xịt gôm để cố định lộ ra nửa vầng trán, Thịnh Dã lặng lẽ nhìn bàn tay anh đặt trên vô lăng, trên cổ tay là đồng hồ thương nghiệp màu đen, còn ngón áp út tay trái đang đeo chiếc nhẫn phi tinh kia.
Cậu nhớ đến stylist nói với cậu, không khỏi “phì” cười ra tiếng, thật sự đúng là không đâu vào đâu cả.
Đàm Trận bị cậu cười đến khó hiểu: “Em cười gì vậy?”
“Không có gì cả,” Thịnh Dã cười nói, “Cười hôm nay anh lại đẹp trai đến tầm cao mới!”
Đàm Trận cũng cúi đầu cười, trong bóng đêm Thịnh Dã lặng lẽ quan sát anh, mỗi một quả “rắm cầu vồng” trước kia cậu trêu Đàm Trận đều là lời nói chân thành, vậy bây giờ thì sao?
Ít nhất từ phản ứng của Đàm Trận mà nói, nụ cười của anh vẫn rất chân thành.
Đàm Trận bật đèn xe trong đèn xe ngoài, kính chắn gió phía trước được bao phủ trong một tầng ánh sáng, giống như ánh mặt trời, trong xe cũng sáng đèn.
Dưới ánh đèn chiếu rọi, bọn họ cùng đánh giá đối phương, Đàm Trận bỗng nhiên hỏi: “Tóc em sao lại ướt?”
“À,” Thịnh Dã không để ý sờ sờ tóc, có chút ướt, “Không có gì đâu, chỉ là lúc chơi trò chơi bị ướt một chút thôi.”
Đàm Trận lại nhìn cậu: “Quần áo em có bị ướt không?”
“Em đã thay rồi.”
Đàm Trận đóng toàn bộ cửa sổ xe lại, bao gồm cả bên kia của cậu, sau đó tắt đèn, khởi động xe.
Bốn cửa sổ xe tựa như chiếc áo giáp kiên cố vây lấy bọn họ ở bên trong, mang đến một cảm giác an toàn vô cùng. Thịnh Dã thầm nghĩ, nhưng cũng sẽ cảm nhận được một phần nhỏ hẹp, như là bị giam cầm vậy.
Hết chương .