Bà không biết bằng cách nào mình đã đứnglên, cũng không biết là thế nào mà đi qua, một tiếng ‘chát’ thanh thúyvang lên, bàn tay bà đã nằm trên mặt Thải Thải.
Trên mặt Thải Thải nhói đau, nóng lên,trong lòng có chút uất ức, nhưng nàng vẫn nén nước mắt, xác thực nàng đã mạo phạm thái hậu, đáng bị đánh, chỉ là, lúc này nếu không mạo phạm bà, có lẽ sau này sẽ có nhiều chuyện tồi tệ hơn phát sinh, không sao cả,“Mẫu hậu đã hoài nghi thần thiếp một cách vô căn cứ, người nên biết,hoàng thượng lúc gần đi đã giao Hân Nhi cho thần thiếp, từ lúc đó thầnthiếp đã là mẹ của Hân Nhi, có thể vì Hân Nhi mà làm chủ, cũng phải vìHân Nhi là phụ trách. Hậu cung nhiều tai mắt như vậy, chẳng lẽ thầnthiếp sẽ làm ra những chuyện bất lợi cho mình trong trạng huống như vậy, lại còn dễ dàng để mẫu hậu phát hiện như vậy sao?”
“Thần thiếp không có ngốc đến vậy, hy vọng mẫu hậu không nên bị người lợi dụng.”
“Ngươi, là đang trách cứ ai gia sao?”
“Thần thiếp không dám, thần thiếp chỉ nói rõ ràng mọi chuyện mà thôi. Mẫu hậu, kể từ sau khi thần thiếp tỉnh lại, trong mắt của thần thiếp cũng chỉ có hoàng thượng, mẫu hậu và công chúa mà thôi, bởi vì thái hậu cùng công chúa là người mà hoàng thượng để tâm nhiều nhất.” Chân mày nàng không nâng lên một chút, kiên định nói:“Thái hậu, nếu như thần thiếp mắt thấy người bị kẻ khác lợi dụng màkhông làm gì cả, thì thật có lỗi với hoàng thượng. Cho nên, xin thái hậu tạm thời đừng hỏi đến chuyện hậu cung nữa, an tâm dưỡng bệnh đi ạ.”
Thải Thải nói: “Thái hậu mệt nhọc, người đâu, đưa thái hậu hồi cung!”
“Cái gì?” Thái hậu còn chưa kịp phản ứng, Thải Thải đã nói: “Như Nguyệt, truyền ngự tiền thị vệ đi vào, hộ tốngthái hậu và các vị nương nương hồi cung.”
“Dạ!” Như Nguyệt hiểu được, tình huốngbây giờ không phải ngươi chết thì chính là ta sống, Mai phi Lan phi chemắt thái hậu vu hãm hoàng hậu mưu hại công chúa, nếu như nương nươngkhông phản kháng, có lẽ đợi đến lúc hoàng thượng trở lại nàng đã đầumình hai nơi rồi. Nhưng thái độ của hoàng hậu nương nương đối với tháihậu thật dứt khoát như vậy, Như Nguyệt cũng rất bội phục, vì vậy sau khi hoàng hậu nương nương hạ quyết định, nàng cũng không còn sợ kẻ nào nữa.
Lúc Sở Cuồng đi, chính là vì lo lắng cóbiến cố xảy ra, mới đem ngọc tỷ cùng hổ phù của ngự lâm quân giao choThải Thải nắm giữ, bây giờ trong tay nàng cầm quyền, đừng nói nàng không làm, cho dù nàng đã làm, thì cũng chẳng có ai có thể làm gì được nàngcả.
Ngư lâm quân tiến vào, quỳ xuống nói: “Cung thỉnh thái hậu hồi cung, cung thỉnh các vị nương nương hồi cung.”
“Hoàng hậu, ngươi thật là quá đáng, ai gia đã nhìn lầm ngươi rồi!”
Nàng nhìn thái hậu tức giận xoay ngườiđi, trong lòng thầm nói, ‘Mẫu hậu a mẫu hậu, nếu như con cái gì cũngkhông làm, không có năng lực hoàn thành lời dặn dò của Sở Cuồng, thì mới thật có lỗi với người.’
‘Mẫu hậu a mẫu hậu, nếu như người đãkhông thể phân biệt phải trái, mà con vẫn phải giả vờ thuận theo, nhìnngười dấn thân vào tai ương, đó mới là sai lầm.’
‘Mẫu hậu a mẫu hậu, nếu như một nàng dâuhư thành tiếng để đổi lấy ngày sau người cùng Sở Cuồng an tâm kê cao gối ngủ mà không hề lo lắng, con e ngại gì đây?’
Sau khi thái hậu đi, Mai quý phi, Lan quý phi choáng váng, nhìn hoàng hậu mà hai chân như nhũn ra, nàng lại dámdùng ngự lâm quân để đối phó thái hậu?
Nụ cười lạnh bay ra từ khóe môi của ThảiThải, thì ra là người ta khi đang tức giận cũng không cần phải giả vờbày ra bộ dạng như vậy, nàng bước từng bước đi qua, nhìn chằm chằm vàomắt Mai quý phi: “Biết vì sao bản cung có thể điều động ngự lâm quân hay không, bởi vì trước khi đi hoàng thượng đã ra lệnh, kể từ lúc người rời cung, tất cả ngự lâm quân đều là hộ vệ của bản cung, chỉ có thể nghelời một người là bản cung! Cho nên bản cung khuyên một câu cho những kẻbụng dạ khó lường, tốt nhất nên yên phận một chút cho bản cung, để tránh bản cung thủ đoạn tàn độc, máu nhuộm hoàng cung này!”
“Hoàng hậu nương nương là đang bức vua thoái vị sao?”
“Bức vua thoái vị? Bản cung là hoàng hậunương nương, là chính thê của hoàng thượng, trong thiên hạ ngoại trừhoàng thượng thì bản cung là người lớn nhất, bản cung cần gì phải bứcvua thoái vị?!”
“Ngươi……ngươi giam lỏng mọi người, còn không phải là bức vua thoái vị thì là cái gì?”
“Quên mất a, ngươi không biết còn có mọt từ gọi là ‘thanh quân trắc’sao? (ý nói thanh lọc phản nghịch bên cạnh quân vương) Nàng nói: “Không khí trong hậu cung thật ô uế, chướng khí mù mịt, nếucó kẻ bất lương rắp tâm trà trộn vào hậu cung làm hại hoàng thượng, thái hậu thì sao. Mắt bản cung không thể dung được dù là một hạt cát, nhấtđịnh sẽ lôi kẻ đó ra ngoài chặt làm trăm mảnh!”
“……” Mai quý phi tức giận đến nỗi hơi thở đều muốn kết băng.
Lan quý phi thấy tình huống không ổn, bèn đưa tay lôi kéo Mai phi, Mai quý phi tinh thần có chút hốt hoảng, lùinửa bước nói: “Xin hoàng hậu nương nương hãy tự trọng.”
“Yên tâm, bản cung rất tự trọng, cũng hy vọng tất cả mọi người đều tự trọng như vậy.”
Các phi tử lui ra hết, Thải Thải nhìnthấy thái y đỡ cổ Hân Nhi, bón thuốc cho cô bé, nàng mới đi vào nói:“Đến tột cùng Hân Nhi có nghiêm trọng lắm không?”
“Đã uống thuốc rồi, còn phải xem thân thể công chúa và thuốc có dung hợp lẫn nhau không đã, nhất là loại thuốcgiải này có dược lực mạnh như hổ này, thần lo lắng là công chúa sẽ chịukhông nổi.”
“Nếu dược lực không đủ thì sao?”
“Nếu như dược lực không đủ mạnh, côngchúa cũng sẽ gặp nguy hiểm, độc tố khiến cho gan công chúa bị tổnthương, nếu không nhanh chóng loại bỏ, can chủ mục (gan liên quan tới mắt), có lẽ, sẽ để lại di chứng cho mắt.”
“……” trong lòng Thải Thải trầm ngâm: “Chẳng lẽ không có cách nào khác sao?”
“Có ạ, đó là lấy máu thịt làm thuốc dẫn,hòa tan độc tính của thuốc độc, máu thịt này cũng không phải của ngườibình thường, mà nhất định phải là của người thân nhất.”
Như vậy, trừ phi là lấy ở chỗ Sở Cuồng, hoặc là Thục phi……
Thải Thải quyết định thật nhanh, tìm gặpngay công công đã an bài cho Thục phi kia xưa, hỏi thăm đến nơi Thục phi đã đặt chân đến, chính là một tòa tiểu viện ở ngoại ô kinh thành. ThảiThải dẫn theo Như Nguyệt cưỡi ngựa đến, sau khi xuống ngựa, liền thấynơi này đã được người ta quét dọn không dính một hạt bụi, Như Nguyệttiến tới gõ cửa. “Thục phi nương nương, nô tỳ là Như Nguyệt, hoàng hậunương nương đến thăm người đây ạ.”
Một hồi lâu, không ai đáp lại.
Thải Thải cùng Như Nguyệt liếc nhìn nhaumột cái, Như Nguyệt dứt khoát đạp cửa ra. Trong sân, đầy những bụi rậm,xem ra hết sức bừa bãi. Thải Thải đi vào, lần lượt kiểm tra từng gianphòng, một bóng người cũng không có, cho đến một gian, Thải Thải kinhngạc nhìn nữ nhân gầy yếu nằm trên giường, không hề có sức sống, NhưNguyệt đi tới, bất ngờ nói: “Đây là Thục phi!” sau đó dùng ngón tay kiểm tra hơi thở của nàng, lại kinh ngạc hô lên: “Nương nương, Thục phinương nương đã chết!”
“A?” Sao có thể được, đột nhiên lại chết? Thải Thải có chút không đành lòng, đi tới, quả nhiên nhìn thấy Thục phi đã tắt thở bỏ mình. Trông có vẻ như là chết bất đắc kỳ tử, trên tay còn nắm lấy cái gì đó. Thải Thải ra lệnh cho Như Nguyệt mở tay nàng ta ra,chỉ thấy bên trong là một tờ giấy, trên có viết một chữ ‘hòa’. Hòa…… Nhà mẹ đẻ của Thục phi mang họ Hòa.
“Nương nương, Thục phi nàng da biến đen, khóe mắt có máu, là trúng độc mà chết.”