“Lại trúng độc, thế nhưng, lại là trúngđộc……” Thải Thải giận đến hàm răng cũng ngứa ngáy, đối phó với một côngchúa đã là ác độc lắm rồi, bây giờ, ngay cả một phi tử bị phế bỏ, cũngkhông buông tha? Trừ phi là người đó biết rõ công chúa trúng độc ** độc, như vậy thì đúng là kẻ hạ độc công chúa cùng hạ độc Thục phi là cùngmột người, chữ Hòa đó. Có lẽ, hạ độc mà nhà mẹ đẻ Lan phi, Hòa đại tướng quân.
Nhưng mà, nàng vẫn thấy có cái gì đókhông đúng. Thải Thải nhất thời nghĩ không ra, lấy tờ giấy chữ Hòa cấtđi, cùng Như Nguyệt tìm người sắp xếp thi thể Thục phi xong rồi mới hồicung.
“Như Nguyệt, nhất định phải giữ bí mật cái chết của Thục phi, nhất là với công chúa.”
“Dạ!”
Thục phi chết rồi, độc của công chúa khómà loại được. Thải Thải lo lắng ép hỏi thái y: “Chẳng lẽ chỉ có máu thịt của người ruột thịt, mà người khác không được sao, của bản cung cũngkhông được sao?!”
“Không phải là không được, chẳng qua là, công hiệu không tốt bằng……”
“Mặc kệ, trước tiên dùng máu của bản cung đã, khanh lấy nhiều một chút là được, nếu như không có hiệu quả, chúngta lại nghĩ cách khác.” Nói xong, nàng vén tay áo lên, lấy cái chén bằng bạch ngọc trên bàn, cầm thanh đao nhỏ đã hơ trên ngọn lửa, để ngay cổtay mình cắt một đường, trong nháy mắt máu chảy ra, theo cổ tay nàng títách nhỏ vào trong chén: “Thái y, nếu máu của bản cung không có hiệuquả, mà khanh lại không nghĩ ra được cách khác để cứu chữa cho côngchúa, bản cung liền giết khanh.”
“Vâng ạ!” Thái y bị dọa cho sợ hãi, có lẽ là không nghĩ đến hoàng hậu dứt khoát như vậy, lại đi lấy máu của mình, nhưng hắn vẫn còn chưa nói xong: “Lấy máu, không đủ, còn phải cắt……”
“Cắt cái gì? Thịt à?”
Thái y gật đầu một cái.
“Sao ngươi không nói sớm!” Thải Thải cóchút gấp gáp, nếu nói sớm một chút, nàng cũng không phải chịu một đaotrên cổ tay, mà là chọn cắt một đao ở chõ nhiều thịt nhất trên người,bây giờ, lại hại nàng phải chịu thêm một đao nữa!! Thải Thải nhắm mắt,hướng về phía cánh tay, ‘xoẹt’ một tiếng, bàn tay đang nâng cũng rơixuống, một miếng thịt máu lẫn lộn lọt vào đáy chén, nàng không thèm nhìn mà đắp lên tay một miếng băng gạc: “Cầm lấy đi.” Sau đó rịt chặt vếtthương đau đến khiến nàng suýt ngất xỉu, không biết lấy ở đâu ra sức lực mà phân phó: “Nhìn cái gì, tới đây băng bó cho bản cung!”
“Vâng ạ!” Thái y, tỷ muội Như gia xônglên, thái y đem một chai bạch dược Vân Nam vẩy vào vết thương nàng, tỷmuội Như gia lại vội vàng dùng băng gạc băng bó cầm máu. Mọi người aicũng hoảng tay hoảng chân, Như Tâm khóc lóc nói: “Nương nương, người nên để tụi em làm mới phải!”
“Không được, Hân Nhi là con gái của hoàng thượng và bản cung, chuyện này nếu như mượn tay người khác, bản cung có còn là người sao?”
Không ít thịt vệ trơ mắt nhìn một màn này xảy ra.
Mặc dù mọi người không lên tiếng, nhưng đều bị thái độ quả quyết của hoàng hậu nương nương làm cho bội phục sát đất.
Hoàng hậu nương nương không sử dụng bất kỳ loại thuốc tê nào, thậm chí ngay cả đau cũng không kêu rên.
Đó là một miếng thịt sống sờ sờ đó nha.
“Nương nương, thái y nói, máu thịt củanương nương đã có tác dụng, hỏa lực của thuốc độc đã lui công chúa cóthể từ từ phục hồi.”
“Ừ…… nhớ, không được nhắc tới bất cứ điều gì với công chúa, là thái y đã dùng cái gì để giải độc cho con bé.”Nàng e sẽ dọa sợ con trẻ.
Sắc mặt nàng rất trắng, cứ một hồi lạicần phải băng bó lại một thần, may mà thuốc cầm máu của thái y cũng tốt, nàng đã không còn chảy máu nhiều, chỉ là mặt vẫn còn trắng bệch màthôi.
Ngậm một cục kẹo, nàng ngồi một chỗ chờHân Nhi, đến nửa đêm thái y vui mừng nói: “Chúc mừng nương nương, chúcmừng nương nương, công chúa đã bắt đầu hạ sốt rồi ạ!!”
Phù… lập tức thở phào một hơi, nếu HânNhi cứ vậy mà mất đi, Sở Cuồng trở lại nàng sẽ không có cách nào để giao phó rồi, nàng đi tới giường nhìn đứa trẻ, sắc mặt đã bắt đầu khôi phụcbình thường, hô hấp cũng thuận hơn nhiều, Thải Thải chợt nhìn cánh tayđang đau nhức. Chợt kêu lên một tiếng: “Ui da, đau quá, thái y, ngươikhông biết phải cho bản cung uống một chén thuốc giảm đau sao?”
“……” Thái y sửng sốt, đúng vậy, mới vừarồi cũng chưa cho hoàng hậu uống thuốc giảm đau, nhưng mà nàng vẫn kiêntrì lâu đến vậy, thái y không thể không bội phục, lập tức đi sắc thuốc.Thải Thải đau đến đổ mồ hôi, yếu ớt kêu lên: “Đau quá đau quá, đau hơntrước nhiều, lần trước cả người đều đau, bản cung không thể phân rõđược, nhưng lần này, chỉ đau ở một chỗ thôi, Như Nguyệt, bản cung muốnchết.”
“Người còn nói, lúc nãy khi hạ đao, lại một chút cũng không thấy đau đi chứ.”
Đó là bởi vì lúc nãy tinh thần trôi dạt phương nào rồi, cảm giác cũng không có hiện hữu rõ ràng như vậy nha.
Thải Thải phân phó: “Đưa công chúa vào kiệu nhỏ, cùng bản cung quay về Phượng Tảo cung.”
Đi một hai bước liền nhớ đến chuyện thuốc độc kia, đến tột cùng là kẻ nào đã hạ độc. Nàng đi đến cửa thì độtnhiên a lên một tiếng, ngay lập tức nhớ ra, lúc nàng dẫn Hân Nhi vàobếp, bên cạnh còn có một người nữa, mặc dù không lên tiếng, nhưng phảinói hiện tại bà ta là người bị tình nghi lớn nhất. Thải Thải hận đếnnghiến răng, “Người đâu, dẫn nhũ mẫu đến cho bản cung, đưa về Phượng Tảo cung luôn.”
Cô tức dưỡng gian là chuyện mà nàng không thể làm được.
Thải Thải uống xong chén thuốc, ngồitrong chốc lát mới nhìn nhũ mẫu quỳ trên đất, lãnh đạm hỏi: “Nhũ mẫu,ngươi rất có bản lĩnh, bởi vì ngay cả dưới mí mắt bản cung vẫn có gan đi lừa gạt.”
“Nương nương nói gì nô tỳ không hiểu!”
“Nhũ mẫu, đến tột cùng là bằng cách nào mà ngươi có thể đem thuốc độc bỏ vào bánh trung thu được?”
“Nô tỳ chưa từng làm……”
“Lúc đó, trong phòng bếp chỉ có ba ngườichúng ta, chẳng lẽ là Hân Nhi tự mình làm sao? Chỉ có ngươi mới có cơhội này, bản cung không muốn hoài nghi ngươi cũng không được.”
“Nương nương, từ đầu đến cuối, nô tỳ đềutrông chừng công chúa, làm gì có cơ hội đụng đến bánh trung thu? Nươngnương cẩn thận suy nghĩ một chút, rồi sẽ thấy nô tỳ là bị oan.”
“Ngươi bị oan?” Thải Thải cẩn thận nhớlại, sau đó cười một tiếng: “Ngươi thật sự không có chạm qua bánh trungthu, độc kia, đích thật là do Hân Nhi hạ, nhưng mà, bản cung nhớ, lúc đó ngươi vẫn luôn nắm tay Hân Nhi, bởi vì Hân Nhi rất nghịch, lạicó đụngvào chân giò hun khói. Nếu như bản cung đoán không sai, thì ngươi đã rất thông minh khi mượn đao giết người như vậy. Bởi vì độc là do ngươi đãxoa vào lòng bàn tay trước đó, sau đó nó dính vào tay công chúa, màngươi hiểu rất rõ, công chúa sẽ không chịu đứng yên, mà là đi đụng chạmvào nguyên liệu làm bánh……”
“Không phải, không phải vậy, là nương nương đa tâm.”
“Ngươi không phải không biết, loại độcnày gọi là Cưu độc, độc tốt chẳng những thông qua thức ăn hại chếtngười, mà cũng có thể đi qua da, bản cung có thuốc giải, nếu như ngươikhông nhận tội, sau này độc ** phát tác, đừng trách bản cung không cứungươi.”
“……” Nhũ mẫu tuôn một thân mồ hôi lạnh.
Hừ, còn không thừa nhận, bộ dáng cũng sợ đến phát run toát mồ hôi rồi còn gì.
Bà ta suy nghĩ một lát, sau đó nói: “Mai phi nương nương không có nói…… độc này, sẽ không thấm qu da……”