CHƯƠNG : KHÔNG NÊN THEO DÕI
Editor: Luna Huang
Đêm qua nàng kêu A Ly đến, vẻ mặt A Ly kinh ngạc nói với nàng sau này không nên hẹn trong nhà võ tướng, loại địa phương này rất khó vào a!
Hơn nữa lần trước nàng đã dùng đồ đổi tin tức của Doãn Thu Minh, lần này tự nhiên xem như là nàng thiếu nhân tình.
Trầm Nhan Hoan cũng không biết suy nghĩ trong lòng Vu Xá Nguyệt, chỉ là cằm suy tư nói: “Ta vẫn biết tiểu vương gia lợi hại, nhưng không biết hắn lợi hại như vậy, cư nhiên có thể nhanh như vậy toàn diện tra rõ chuyện xưa của một người! Vậy hắn nhất định là phải có một võng tin tức, hơn nữa có người chuyên môn quản lý nơi có thể phát ra có tin tức, cho nên mới có thể lập tức đem cái hữu dụng cho ngươi a. Vừa rồi ngươi cư nhiên mang người đến Tông nhân phủ, vậy hắn nhất định là ngoại trừ tin tức văn tự, bên ngoài còn có chứng cớ có thể làm cho Lâm Kỳ Văn đền tội. Như vậy xem ra, võng tin tức này còn có vũ lực.”
Nghe Trầm Nhan Hoan phân tích cái này, tâm lý của Vu Xá Nguyệt căng thẳng, mồ hôi sau lưng đã chảy ra. Nàng thầm nghĩ Trầm Nhan Hoan đây cũng là một người có đầu óc quá thông minh a… Nàng chỉ là nói ra một câu như vậy, nàng suy đoán nhiều như vậy. Vậy sau này chuyện hợp tác của nàng và Ngự Cảnh nói cho Trầm Nhan Hoan, vậy Trầm Nhan Hoan có thể thuận thế nhìn thấu bí mật của hay không a?
Sách, vậy đến lúc đó không phải là của nàng sai rồi sao. Vu Xá Nguyệt cảm thấy, xem ra về điểm này Trầm Nhan Hoan sớm muộn gì cũng biết, vẫn là tìm một cơ hội sớm một chút nói cho nàng biết đi.
Vu Xá Nguyệt lưu lại tướng quân phủ hai ngày, nàng thật vất vả ra ngoài tới một lần, Trầm Nhan Hoan cũng không muốn để cho nàng hồi sớm tướng phủ như vậy. Vu Xá Nguyệt cũng là rất cam tâm tình nguyện lưu lại, dù sao tướng quân phủ càng thêm thanh tịnh tự tại, Trầm Nhan Hoan cũng không có nhiều di nương tỷ muội. Hoàn cảnh sinh hoạt đơn thuần hơn.
Bởi vì thân thể Trầm phu nhân không khỏe, hai người cũng không có xuất phủ dạo, cũng chỉ ngây ngô trong phủ.
Ngay thời gian Vu Xá Nguyệt trốn ở tướng quân phủ lười biếng, Tông nhân phủ bên kia hoả tốc định tội Lâm Kỳ Văn, bởi vì người của Ngự Cảnh đệ trình căn cứ chính xác rõ ràng vô cùng xác thực đến Tông nhân phủ, thậm chí đều không cần tra án quá nhiều, chỉ là theo trình tự, kết luận liền coi xong.
Bởi vậy trên dưới Lâm phủ cũng phải bị hoàng đế trừng phạt nghiêm khắc, Lâm lão đầu trực tiếp bị cách chức. Vu Xá Nguyệt tuyệt đối là một người mang thù, giữa lúc Lâm phủ tình cảnh bi thảm, Vu Xá Nguyệt cũng gọi Ngưng nhi tìm những người này trắng trợn bịa đặt một ít chuyện, “Dệt hoa trên gấm” cho Lâm phủ. Trong lúc nhất thời Lâm phủ bị miêu tả thành chuột chạy qua đường, người người phỉ nhổ.
Vọng Thư Uyển
Đương nhiên, chỉ dựa vào mấy người Vu Xá Nguyệt tìm không có cách nào khuếch tán dư luận lớn như vậy, chủ yếu vẫn là bởi vì mấy ngày hôm trước lời đồn yêu đương vụng trộm của Trầm Nhan Hoan quá làm người khác chú ý, tự nhiên đạt được hiệu quả tốt hơn.
Hiện tại coi như là Lâm phủ biết là tướng quân phủ đang trả thù có thể thế nào, hai nam chủ tử một người cũng không ở, bọn họ cầu tình đều không cầu được.
Vì vậy, về đồn đãi của Vu Xá Nguyệt ở tướng quân phủ trị Lâm Kỳ Văn, cũng cứ như vậy lặng yên đổi mới, đại để chính là: tam cô nương Vu gia giống như có nhãn thần, tam tiểu thư Vu gia có khả năng thần thông nên có thể thấy rõ mặt của người xấu…
Lần này vẫn là dính dấp đến thần a yêu a, Vu Xá Nguyệt nghe xong hội báo của Ngưng nhi bắt đầu buồn bực a, người cổ đại có phải đem tất cả mấy chuyện không hiểu trở thành thần tích hết hay không? Đây cũng quá giản đơn thô bạo đi?
Về phần chuyện của tam cô nương tướng phủ, từ lúc mới bắt đầu mọi người đã kinh ngạc trở nên thấy nhưng không thể trách, ba năm ngày ra tin tức mới, tốc độ đồn đãi nhanh đến cho người chết lặng.
Ngày thứ ba, Vu Xá Nguyệt nói với Trầm Nhan Hoan nàng muốn về, lần này ra khỏi tướng phủ nhiều ngày như vậy, những người của tướng phủ cũng đã nghe được chuyện nàng làm ở tướng quân phủ/ Còn không biết trở lại có thể bị chất vấn hay không.
Hơn nữa mấy di nương cùng bọn tỷ muội đều không phải là tỉnh du đích đăng, vạn nhất nhân dịp nàng không giở trò quỷ gì, đến lúc đó cũng là phiền phức.
Trầm Nhan Hoan biết tình cảnh của Vu Xá Nguyệt, mặc dù không muốn, nhưng nàng cũng không tiện lưu người lâu hơn nữa, chỉ có thể một đường tiễn Vu Xá Nguyệt tới cửa.
Ngay từ đầu Trầm Nhan Hoan là muốn gọi một chiếc mã xa đưa tiễn, bất quá Vu Xá Nguyệt nói muốn cùng Ngưng nhi đi dạo bên ngoài một chút, Trầm Nhan Hoan liền không có kiên trì nữa.
Thế nhưng gần đến giờ Vu Xá Nguyệt đi, Trầm Nhan Hoan vẫn là không nhịn được dặn dò: “, Nguyệt nhi thật sự là có chuyện gì ngươi tới tìm ta, ngươi có thể giúp ta như vậy, ta cũng sẽ giúp ngươi.” Nàng là thật tâm cảm kích ngày đó Vu Xá Nguyệt động thân tương trợ.
Vu Xá Nguyệt cười nói: “Ta hiểu…”
“Còn có.” Trong mắt Trầm Nhan Hoan hiện ra một tia biểu tình quái dị nói: “Ta cảm thấy, tiểu vương gia hắn chắc là đối với ngươi ít nhiều có chút tâm tư.”
Vu Xá Nguyệt lập tức phản ứng kịp, Trầm Nhan Hoan đây là hiểu lầm bọn họ. Bởi vì kỹ năng của mình nghe rợn cả người, cho nên nàng vẫn chưa hoàn toàn nói cho Trầm Nhan Hoan chuyện nàng cùng Ngự Cảnh giao dịch. Nàng vội vàng mở miệng nói: “Thật không phải ——”
Thế nhưng Trầm Nhan Hoan cắt đứt nàng nói: “Ta tin tưởng phán đoán của ta, tuy rằng ngươi cũng không nói cho ta biết các ngươi là quan hệ thế nào, nhưng ta chính là cảm thấy, tiểu vương gia đối với ngươi có tình.”
Nàng khẳng định như vậy, để Vu Xá Nguyệt không biết có thể nói cái gì.
Trầm Nhan Hoan lôi kéo tay của Vu Xá Nguyệt thận trọng nói: “Ta không rõ ràng ngươi nghe nói qua thân thế của tiểu vương gia vhưa. Năng lực của hắn ở Long Phục cùng Hàn Địa đều là số một số hai, đế đô này trên cơ bản không ai có thể đè ép được hắn. Mặc kệ các ngươi là kéo thế nào, nếu kéo được thì hảo hảo lợi dụng.”
Nghe được Trầm Nhan Hoan nói hai chữ lợi dụng, Vu Xá Nguyệt sửng sốt.
“Có đại sự nguy cấp, ngươi không ngại trực tiếp tìm hắn hỗ trợ là được. Không phải là tướng quân phủ ta không muốn xuất thủ, đơn giản là tiểu vương gia đúng là so với tướng quân phủ ta có năng lực hơn.”
“Ta minh bạch ý tứ của ngươi, ta…” Vu Xá Nguyệt trầm ngâm một lát, vẫn là nói: “Được rồi, ta sẽ bảo vệ tốt bản thân.” Nếu Hoan nhi nghĩ như vậy vậy tạm thời như vậy đi, chờ sau này suy nghĩ cẩn thận phải làm sao nói cho nàng biết thì mới giải thích.
Vu Xá Nguyệt cùng Ngưng nhi một đường tản bộ đi đến tướng phủ, các nàng cố ý chọn lựa nhai đạo có điểm tâm, thuận tiện mua chút đồ ăn.
Tuy rằng Vu Xá Nguyệt lại nhiều lần “Tụ chúng nháo sự”, cũng may kỹ thuật vẽ tranh của cổ đại cũng không tả thực, cũng không có tốc độ truyền bá kia, trên đường rất nhiều người cũng xem nàng nhi một tiểu cô nương xinh đẹp nhìn hơn hai mắt, nhưng không nhận ra là tiên nhân trong tin đồn.
Ngưng nhi một bên gặm quán thang bao một bên nói lầm bầm: “Tiểu thư, ta vừa nghe người nọ nghị luận ngươi.”
Đầu của Vu Xá Nguyệt cũng không quay lại nói: “Nga, sau này thích nghi là được.” Bát quái từ xưa đến nay vận động thật là tốt.
Ngưng nhi lắc đầu, “Ai… Những người này thật là.”
vongthuuyen.com
Các nàng vừa lúc đi tới ngã tư đường, một chiếc xe ngựa từ bên kia quẹo qua đây, Vu Xá Nguyệt liền lôi kéo Ngưng nhi tránh sang bên. Ngay một chốc lát này, Vu Xá Nguyệt hơi nghiêng đầu, nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, quẹo qua ở bên trái nhai đạo.
Nàng sửng sốt, “Đó là… A Ly?”
“Thật không? Ở nơi nào?” Ngưng nhi cũng quét mắt.
“Đã đi rồi.” Vu Xá Nguyệt cũng nghiêm chỉnh lại nhiều lần lưu người chơi, liền lôi kéo Ngưng nhi đuổi theo địa phương A Ly vừa biến mất.
Vu Xá Nguyệt vừa đứng chính là lộ khẩu đường phố phồn hoa, quẹo sang đường của A Ly lúc nãy thì không phải là não nhiệt nữa. Lúc nàng đến hẻm nhỏ A Ly vừa biến mất, thậm chí lập tức cảm thấy hẻm nhỏ chật hẹp này còn có chút thanh lãnh trống vắng. Rõ ràng sát vách đường cái náo nhiệt, đây thật đúng là quái a.
Trong ngõ hẻm không có một bóng người, hai bên trái phải đều là gạch xanh, cũng không có cửa của hộ gia đình nào, cũng không có lối rẽ, nên Vu Xá Nguyệt vẫn là dọc theo đường thẳng mà vào, nàng cảm giác mình là có thể nhìn thấy A Ly ở phía trước.
Thế nhưng, cái hẻm nhỏ này quẹo vài lần, đi thẳng, nhưng vẫn không gặp người. Xung quanh vẫn là tảng đá và tảng đá, vẫn không có lối rẽ cùng cửa.
“Không thấy?” Vu Xá Nguyệt dừng bước, thầm nghĩ chân chính là gặp quỷ a! Ngõ nhỏ này làm sao sẽ dài như vậy?
Ngưng nhi chu mỏ nói: “Nhân gia biết võ công, nói không chừng bay đi rồi, đây cũng không có cách nào a.”
“Vậy coi như hết, lần sau mới nói.” Vu Xá Nguyệt Vu Xá Nguyệt, ngõ nhỏ này quá lạnh, tảng đá quá âm hàn, dưới y phục mùa hè nổi lên một tầng da gà, nàng đã không muốn ở nữa.
Hai người xoay người lại, tiếp tục quay về. Thế nhưng… Các nàng dùng đường lúc đầu đi vào mà trở ra, lại vẫn không thể ra ngoài.
Ngay từ đầu Vu Xá Nguyệt không có cảm giác gì, bởi vì quẹo thế nào cũng chỉ có một con đường thôi, không có lối rẽ để người không có ý thức suy tính. Thế nhưng thời gian dài không khỏi cho người sợ hãi trong lòng, sắc mặt của Vu Xá Nguyệt chậm rãi ngưng trọng.
Ngưng nhi có chút sợ nói: “. Tiểu thư.. Chúng ta có phải là… Lạc đường không a?” Vì sao ở đây không có lối rẽ các nàng còn có thể lạc đường?
Lắc đầu, “Không, nơi này là một trận pháp, ta không nên theo A Ly vào.”
“Ai?” Ngưng nhi khó có thể tin, “Ở, ở Long Phục gần. . .đường phố phồn hoa, còn có thể có trận pháp?”
Vu Xá Nguyệt không có nói bậy, lúc này nàng thập phần thập phần hối hận, thậm chí cảm giác đầu óc của mình có chút ngu! Địa phương A Ly có thể thường lui tới, vậy có thể là nơi phổ thông gì sao? Vì sao nàng cần quỷ quỷ túy túy theo đến a!
Trong đầu Vu Xá Nguyệt còn không tự chủ được hiện ra những lời lúc đó của Trầm Nhan Hoan, cái gì trạm tình báo… Cái gì tổ chức cứ điểm… Cái gì chuyên gia tình báo… Nàng một chút dọa mình sợ đến run một cái.
Nếu như ở đây thật là căn cứ bí mật gì của Ngự Cảnh, đến lúc đó bị người phát hiện nàng ở trong trận pháp, có thể bị xem là xem lén bị mật rồi diệt khẩu hay không?
Vu Xá Nguyệt cảm thấy vẫn là sớm đi sớm tốt, vì vậy vuốt tường nói: “Ân, rất kỳ quái. Có lẽ sẽ có cơ quan.”