CHƯƠNG : ĐĂNG THƯỜNG NHẬP THẤT
Editor: Luna Huang
Ngưng nhi nhìn chung quanh sợ nói: “Vậy chúng ta làm thế nào đi ra ngoài a?”
“Ban ngày sợ cái gì, ta tìm thử xem.” Vu Xá Nguyệt nói, sờ soạng trên tường nửa ngày, nhưng là cái gì cũng mò không ra. Tường dài như vậy, dù cho thật có cơ quan, cũng phải mò từng cục gạch, vậy phải mở đến tết đi!
Vu Xá Nguyệt dừng động tác lại, vuốt cằm suy nghĩ hồi lâu, nàng suy nghĩ cái tiêu trên người một chút, thế nhưng lập tức bác bỏ. Đến lúc đó A Ly là tới cứu người hay đến diệt khẩu cũng khó mà nói trước a!”
(Luna: Ta cười chết với câu này)
Cuối cùng, nàng bỗng nhiên nói rằng: “Ta đã biết, nếu không đường có thể đi, chúng ta đây mỗi người đi một bên đi?”
“A?”
Vu Xá Nguyệt chỉ chỉ phía sau nói: “Ngươi đi bên kia, ta bên này, là được rồi.”
Ngưng nhi lập tức không đồng ý, nàng nóng nảy nói: “Vậy còn không đi? Hơn nữa, vạn nhất chúng ta tìm không được đối phương làm sao bây giờ a!”
Vu Xá Nguyệt bất đắc dĩ, “Thế nhưng hai người chúng ta cùng một chỗ lúc đó chẳng phải ra không được sao ~”
Ngưng nhi quật cường lắc đầu, “Không, Ngưng nhi không muốn phân ra, chúng ta vừa lúc nãy chẳng phải trước sau đều đi sao!”
Vu Xá Nguyệt không biết giải thích nguyên lý mê cung thế nào, nàng chỉ có thể vò đầu suy nghĩ hồi lâu nói: “Ai, quên đi, bò tường đi.” Leo lên là có thể thấy phương hướng chung quanh tường, nói không chính xác còn có thể từ viện tử của người khác đi ra ngoài.
Vu Xá Nguyệt đem đồ mua được cùng thức ăn vặt cho Ngưng nhi ôm, sau đó bắt đầu nghĩ biện pháp trèo tường. Ngõ nhỏ có chút hẹp, không có cách nào chạy lấy đà, hơn nữa tường cao hơn hai thước, thật sự là có điểm lao lực.
Nàng lục người mình, tìm hai thanh tiểu đao khắc ra, sau đó cố sức đâm vào cục gạch trên vách tường. Chỉ chốc lát sau, cục gạch kín kẽ bị đâm ra hai lỗ vị trí trên dưới bất đồng.
Vu Xá Nguyệt cố cắm lưỡi dao vào giữa khe, vị trí hai tiểu đao một cao một thấp, chính là có thể làm cây thang. Nàng chuẩn bị xong, xác nhận dao nhỏ sẽ không gãy mất hoặc bị bắn ngược trở ra.
Ngưng nhi một mực đứng bên nhìn, nghĩ không ra đao khắc còn có thể dùng như thế, mở to hai mắt nhìn, ám niệm tiểu thư thật là. . . Vạn năng a!
Vu Xá Nguyệt thở sâu, nảy người bật lên, đạp hai chuôi đao nhảy lên tường cao hơn hai thước. Động tác của nàng rất nhanh, cơ hồ là thoáng qua đã hoàn thành.
Mà lúc nàng bay lên, hai thanh đao khắc cũng không phụ trọng lượng rơi xuống đất, phát sinh tiếng vang dứt khoát.
Nhưng mà, không đợi Ngưng nhi kinh hô, không đợi Vu Xá Nguyệt lấy hơi, ngay trong nháy mắt Vu Xá Nguyệt nhảy lên đầu tường, một tiếng chó sủa tiếng điếc tai nhức óc vang vọng thiên địa.
Ngưng nhi ngạc nhiên trừng mắt Vu Xá Nguyệt, mà Vu Xá Nguyệt ngạc nhiên trừng mắt.
Chỉ thấy bên kia tường là hậu hoa viên của đại hộ nhân gia, trang hoàng thế nào Vu Xá Nguyệt không nhìn, nàng chủ yếu nhìn một con chó to dưới chân.
Cũng là Vu Xá Nguyệt không may a, vị trí của con chó này thật sự là quá trùng hợp. Con chó kia chính bị xích lại mà gào, nếu như không phải là có xích, có lẽ cũng xông đến tường rồi. Vu Xá Nguyệt nhanh lên thu hồi chân, nàng thầm nghĩ nếu là bị không cẩn thận, nàng cũng không đủ con chó kia nhét kẽ răng!
Vọng Thư Uyển
Tiếng của con chó điên này quá mức to rõ, sợ rằng rất nhanh thì sẽ có người đến, trong mắt Vu Xá Nguyệt lóe lên hàn quang, thấp giọng quát lớn: “Chớ kêu nữa!”
Nhưng mà con chó kia vẫn như cũ rít gào. Không chỉ có như vậy, xa xa lại truyền tới tiếng gào thét của những con chó khác xen lẫn nhau. Tiếng kêu của những con chó này tuyệt đối là đinh tai nhức óc, trong lòng Vu Xá Nguyệt lập tức nổi lên sát khí, nàng cũng không biết nhà này nuôi bao nhiêu con chó, nhưng nếu như toàn bộ đều kêu lên, bản thân còn chưa xuống đất sẽ bị bắt được!
Vu Xá Nguyệt không có suy nghĩ nhiều, lập tức từ tay áo kấy đồ.
Kỳ thực đây là súng tay tự chế. Đối với lắp ráp của súng tay hoàn toàn không khó với Vu Xá Nguyệt, thế nhưng khó khăn là trình độ kim chúc rèn của triều đại này có thể tốt hay không, linh kiện thế nào, có dùng được hay không.
Chính là bởi vì lần này Vu Tử Kỳ trở về, Vu Xá Nguyệt rốt cục quyết định phải làm súng tay, để cho mình tự vệ. Bởi vì vội vội vàng vàng, thành quả cuối cùng. . . Coi như là thành công năm phần đi?
Cái đồ chơi này cũng có thể bắn ra đạn, tuy rằng lực sát thương vẫn là thấp, thế nhưng nếu là gần, uy lực vẫn đủ. Hơn nữa, dưới chân gần như vậy, tuyệt đối, nhất kích mất mạng!
Tốc độ của Vu Xá Nguyệt cực nhanh từ trong hà bao lấy ra hai thiết châu trước sau nhét vào trong súng. Sau đó lập tức giơ súng nhắm ngay đầu của con chó kia, nàng nhắm một con mắt lại nói: “Ngươi. . .ta bảo ngươi câm miệng!”
Trong nháy mắt nàng động cơ quan bắn thiết châu, một lực mạnh kéo tới quấn mình. Thân thể của nàng ngã, thế nhưng thiết châu đã phóng ra, không biết đánh vào địa phương nào, phát sinh một thanh âm vang lên cực lớn.
Phản ứng đầu tiên của Vu Xá Nguyệt chính là: thất bại.
Phản ứng thứ hai là: Mình ngã xuống bị chó ăn.
Tiếng kêu của hai con chó dần dần ngừng, trước mắt Vu Xá Nguyệt dĩ nhiên xuất hiện mặt của Ngự Cảnh? Nàng nháy mắt mấy cái, thân thể rơi xuống đất, tỉnh hồn lại, nàng mới phát hiện mình đã bị người. . .ôm xuống tường.
“A ——” Lần đầu tiên nếm thử cảm giác khinh công, Vu Xá Nguyệt kêu sợ hãi lui về phía sau hai bước.
Trước mắt Ngự Cảnh mặc trung y bạch sắc, cổ áo nửa lộ ngực bên trong, tóc thật dài không buộc xõa phía sau, trong đầu Vu Xá Nguyệt thập phần trực tiếp nói một câu: Hắn thật đúng là cho người chảy máu mũi.
A Ly cũng đi tới đứng ở phía sau cách Ngự Cảnh ba năm bước, hai người đều là vẻ mặt lạnh lùng nhìn nàng. Con chó kia cũng hết điên, liên tiếp cọ tay A Ly.
“Là, là ngươi a?” Thực sự. . .quá xấu hổ a. . .
Đầu mày của Ngự Cảnh nhíu nhẹ một cáu không thể nghe che giấu, “Ngươi làm sao tìm được.”
Vu Xá Nguyệt ha hả cười, “Ta, ta nói ta nhìn thấy A Ly muốn qua đây chào hỏi. . . Ngươi tin không?”
“. . .”
“. . .”
Được rồi, quả nhiên không tin.
Ngự Cảnh không nói tiếng nào, chỉ là nghiêng đầu nhìn một thân cây bên cạnh một chút, hai phát súng của Vu Xá Nguyệt đều bắn vào cây, lưu lại dấu rất sâu. Mâu quang của hắn tối sầm lại, sau đó quay đầu trở lại.
Vu Xá Nguyệt còn không biết hai phát súng kia đi nơi nào, đang suy nghĩ làm sao đưa ra yêu cầu rời đi, Ngự Cảnh hờ hững lên tiếng, “Ngươi theo ta đến đây đi.” Nói, hắn xoay người rời đi.
“Vậy, còn Ngưng nhi?” Vu Xá Nguyệt truy vấn ở phía sau.
Ngự Cảnh cũng không quay đầu lại nói: “Nàng không có việc gì.”
A Ly nghe xong lời của Ngự Cảnh, bất đắc dĩ nhìn Vu Xá Nguyệt một mắt, sau đó leo tường nhảy ra. Vu Xá Nguyệt nghe được một tiếng thở dài của hắn.
Hiện tại Ngự Cảnh đã đi rồi, Vu Xá Nguyệt nhìn con chó kia sắp kêu tiếp, phỏng chừng không đi nữa sẽ bị ăn tươi, vì vậy bước nhanh đuổi theo bước chân của Ngự Cảnh.
——
Tu kiến của trạch tử này trang nhã theo phong cách cổ xưa, chung quanh lấy thực vật cùng nước làm chủ đạo. Cho nên liền ngày mùa hè nắng hè chói chang, cũng hết sức mát mẻ.
Vu Xá Nguyệt nhìn bóng lưng thon dài cao ngất của Ngự Cảnh ( Vu Xá Nguyệt cảm thấy hình dung này cũng giống nói là thực vật, là lạ? Nhất là ăn mặc trung y đi lại trong nhà lớn như vậy, luôn luôn cho người có dục vọng miên man bất định.
Trong đầu nàng bỗng nhiên hiện ra tràng cảnh không đúng lúc: có phải hắn ở chỗ này Kim ốc tàng kiều hay không? Hắn có nuôi nam sủng gì hay không? Nếu như không phải là vậy tại sao ăn mặc cấm dục như thế ( cảm thấy thẹn a. . .)?
Sau đó Ngự Cảnh nói chuyện: “Đây là nơi ở tư nhân của a.”
“A?” Vu Xá Nguyệt thiêu mi, được rồi, cư nhiên khôgn ở phủ đệ? Cư nhiên không phải là trạm tình báo? Cư nhiên khôngphải tổ chức ổ điểm gì? Đây. . .thật lãng phí động não vừa rồi của nàng.
“Nga đúng rồi, có người để ta chuyển cho ngươi một câu.” Câu đầu tiên nàng vốn là muốn hỏi, vì sao nhiều người tìm ngươi như vậy, vì sao ngươi vẫn còn ở đế đô nhưng là lại không ra mặt. Nhưng là muốn quản nhiều nghĩa là phiền bản thân, cho nên liền nuốt trở về.
“Nói cái gì.” Ngự Cảnh vẫn không có quay đầu lại, tiếng nói của hắn mềm nhẹ êm dịu như nước chảy ở bên cạnh.
vongthuuyen.com
Vu Xá Nguyệt nói: “Thanh Hàn muốn tìm ngươi hỗ trợ, thế nhưng hắn bận trở về, cho nên muốn cho ngươi đi tìm hắn.”
Ngự Cảnh dừng bước, hắn rốt cục quay đầu lại.
Vu Xá Nguyệt vẻ mặt mờ mịt ngẩng đầu nhìn hắn, Ngự Cảnh nhìn ánh mắt của nàng nói: “Ngươi gặp qua hắn, là Hàn Y sao.” Hắn dùng chính là giọng khẳng định.
“Đúng, đúng vậy.” Vu Xá Nguyệt nháy mắt mấy cái, đây không phải là rõ ràng sao, “Ta chỉ đáp ứng hắn, nếu như thấy ngươi thì giúp một tay tiện thể nhắn, cái khác ta cũng không biết.”
“Ân.”
Nhưng mà Ngự Cảnh nghe qua chỉ là xoay người tiếp tục đi, thoạt nhìn cũng không có bị chuyện này ảnh hưởng, hình như cũng không coi ra gì. Vu Xá Nguyệt có điểm phiền não, sớm biết rằng hắn không thèm để ý, tại sao mình cần cố ý qua đây nói cho hắn biết a!
Bọn họ đi qua hai đình viện, đi tới trong viện tử hải đường nở đầy. Vu Xá Nguyệt mở to hai mắt nhìn, một mảnh biển hoa hải đường như vậy xuất hiện ở trước mắt, thập phần xinh đẹp. Ngự Cảnh này thật rất thích thực vật a!
“Chủ tử.” Trong biển hoa có hai thị nữ đi ra, các nàng đối với xuất hiện của Vu Xá Nguyệt không có kinh ngạc gì.
Tiếng xưng hô chủ tử này để trong lòng Vu Xá Nguyệt khẽ động, A Ly cũng là gọi Ngự Cảnh như vậy, xem ra suy đoán của Hoan nhi trên cơ bản đều là thật.
Ngự Cảnh mang theo nàng đi tới bên cạnh cái bàn đá chỗ sâu trong biển hoa. Sau đó nhẹ giọng nói: “Ngồi đi.”
Vu Xá Nguyệt thành thật không khách khí đặt mông ngồi xuống.
Ngự Cảnh ngồi ở đối diện nàng, sau đó cầm lấy ấm trà tự mình châm: “Chuyện của Doãn Thu Minh ta đã gọi người tra rồi, ngươi đưa lũ kim hương đến phủ ta, khởi nguồn cũng tra được, là Triệu thị trong tướng phủ ngươi.”
“Nga ~” Vu Xá Nguyệt có điểm mặt đỏ, nàng cái gì cũng chưa từng nói qua với Ngự Cảnh, Ngự Cảnh cư nhiên hiểu ý đồ của nàng, tra rõ cho nàng.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Mọi người nhớ ủng hộ ta bằng cách … nhé >,^ cái quy định khỉ khô nó không cho ta viết ra nhưng mọi người hiểu mà ha
Cám ơn mọi người đã tạo động lực cho ta edit viết truyện và duy trì web