CHƯƠNG : BẮT ĐẦU HÀNH ĐỘNG
Editor: Luna Huang
Điểm tâm của Long Sơn cư từ trước đến nay cung không đủ cầu, cửa hàng trên cơ bản mở chưa tới giữa trưa sẽ đóng cửa —— thứ tốt sớm sớm cũng sẽ bị đoạt hết. Hơn nữa giá của Long Sơn cư cũng là thập phần khả quan, nếu hôm nay không có Ngự Cảnh bồi Vu Xá Nguyệt cũng không có được cái tiện nghi này.
Vu Tử Minh chần chờ một chút, cũng không phải quá tình nguyện đưa tay nhận lấy, hắn âm gương mặt đờ đẫn nói: “Vậy liền đa tạ tam tỷ tỷ lo lắng.”
Thái độ của hắn hơi chút hòa hoãn, chủ yếu là cảm thấy chuyện lần này vẫn còn có chút đẽo gọt không ra, nói cho cùng vẫn không thể lập tức quy trên đầu Vu Xá Nguyệt. Hơn nữa hắn cũng không muốn vào thời khắc quan trọng này gây thù hằn cho mình. Nên không nói cần hữu hảo, bảo trì hiện trạng cũng là một thượng sách.
Liễu di nương căm tức nhìn tay của Vu Tử Minh, nhìn thế nào cũng thập phần muốn ném đồ. Thế nhưng giấy dầu dày lại nặng, sợi dây gấm thượng hạng hoàng lục sắc cùng hồng sắc đều là thứ tốt của Long Sơn cư. Liễu di nương quấn quýt trong lòng, đây chính là đại phòng trong ngày thường đều không thế nào mua được a…
Sắc mặt nàng biến đổi chỉ chốc lát, rốt cục vẫn không nỡ hạ thủ.
Vu Xá Nguyệt làm như không có nghe ra kỳ quái của Vu Tử Minh còn như trước nhu hòa nói với Liễu di nương rằng: “Ta sẽ không vào xem tứ muội muội, nàng vẫn nên tĩnh dưỡng. Di nương người cũng không nên giận tứ muội muội dù sao muội muội tuổi tác còn nhỏ, lúc này cần chính là di nương an ủi. Nguyệt nhi về trước, nếu là có chuyện gì ta có thể giúp một tay, di nương nhất định phải sai người đến thông báo một tiếng a.”
“Mèo khóc chuột!” Trong lỗ mũi Liễu di nương nặng nề hừ một tiếng.
Trái lại Vu Tử Minh tuy rằng thái độ đông cứng nhưng khá lịch sự tiễn người ra về.
Ly khai viện tử của Liễu di nương, Ngưng nhi lập tức truy vấn, “Tiểu thư nhìn ra cái gì rồi?”
Vu Xá Nguyệt cười nói, “Ngươi nha đầu này còn nhớ lời của ta ~ ai, ta phỏng chừng Ninh Sương vừa tới rồi.”
Cửa sổ ngày hè đóng chặt, hơn nữa Liễu di nương hầu như đều phải giận điên lên như vậy, mặc kệ Ninh Sương đến cùng tới chỗ này nói gì đó, nàng cũng nhất định không phải là đèn cạn dầu.
Ngưng nhi mím môi suy tư: “Chẳng lẽ… Ninh Sương cô nương cũng là thâm tàng bất lộ?”
Vu Xá Nguyệt cười hì hì thổi bên tai Ngưng nhi, “Ai, ngươi có cảm thấy tướng phủ này đặc biệt để người kinh khủng hay không.” Ngữ điệu của nàng nhẹ nhàng, hình như đang hỏi ngươi có cảm thấy khí trời ngày hôm nay tốt hay không.
Vọng Thư Uyển
Ngưng nhi rụt vai một cái, lo lắng nói: “Là có chút, mặt ngoài Triệu di nương nghèo nhất kỳ thực có tiền nhất, tiểu thiếu gia không được đãi kiến nhất thật ra là đệ tử cao nhân, hiện tại đến Ninh Sương cô nương khiêm tốn nhất kỳ thực cũng là sau lưng bỏ đá xuống giếng… Nhân tâm thật đúng là phức tạp a.”
“Nhân tâm loại đồ chơi này, cả đời đều đoán không ra ~”
——
Lúc Vu Xá Nguyệt trở về tây viện, lập tức đã bảo vài người đi ra ngoài nhìn chằm chằm tiếng gió thổi bên trong phủ.
Quả nhiên, đến lúc xế chiều Tân Chỉ lại tới. Hơn nữa, Tân Chỉ bên này mới vừa vào cửa, bên kia Anh Đào liền lặng lẽ chảy khỏi hậu môn. Ti Ti nhìn chằm chằm vào động tĩnh của đại phòng một đường cũng theo xuất phủ. Vu Xá Nguyệt cảm thấy nàng nếu là đoán không sai, Anh Đào đây cũng là đến Khương thái quốc công phủ.
Tân Chỉ một mình vào thư phòng của Vu Hàn Thiên, không bao lâu, Liễu di nương lôi kéo Vu Tử Minh cùng Vu Lệ Hương theo. Nghĩ đến nàng cũng là cùng Vu Xá Nguyệt một dạng an bài mấy nhãn tuyến.
Mấy người này cụ thể là hiệp thương thế nào, hoặc nháo thế nào, chi tiết tạm thời cũng chưa rõ ràng. Nói chung, chuyện Vu Lệ Hương phải trở thành bát hoàng tử trắc phi xem như là đinh đóng chặt trên ván. Hiện tại chỉ chờ năm sau Vu Lệ Hương cập kê, lập tức cũng sẽ bị đưa đến quý phủ của bát hoàng tử.
Liễu dự liệu Liễu di nương vừa khóc một trận, nhưng lần này cũng chỉ là khóc thút thít, không có như bệnh tâm thần vậy.
Nghĩ đến cũng đúng thôi, Tân Chỉ dầu gì cũng là một hoàng tử, một di nương như nàng cũng không dám làm càn. Hơn nữa gả cho hoàng tử đối với một thứ nữ mà nói cũng không tệ lắm. Huống hồ Vu Lệ Hương thất thân, chuyện này kết quả đã vô pháp thay đổi, tiếp tục bệnh tâm thần như vậy chỉ có thể để Tân Chỉ chán ghét Vu Lệ Hương, bảo nữ nhi gả qua đó sẽ sống khong tốt. Vậy chẳng thả tỏ ra yếu ớt để moi chút hứa hẹn hòa hảo càng quan trọng hơn.
Vu Xá Nguyệt ở trong viện chờ tin tức các phương diện, thế nhưng Tân Chỉ bên kia còn chưa đi, lại chờ được sai vặt bên người Vu Hàn Thiên…
Sai vặt kia nói là tướng gia hiện tại muốn gặp nàng, gọi nàng mau chóng sang đại sảnh Vũ Hiên đình chờ.
Kỳ thực Vu Xá Nguyệt cũng không phải lo lắng Vu Hàn Thiên sẽ làm gì nàng, nàng chính là trong lòng có chút khó chịu ——
Buổi sáng Ngự Cảnh mới đồng ý với nàng! Nói chuyện lần này hắn sẽ lập tức làm, còn nói sắp tới tuyệt đối sẽ không có người đến ảnh hưởng nàng. Nhưng làm sao vừa tới buổi chiều a Vu Hàn Thiên lại tìm nàng. Lẽ nào sắp tới chính là ý trời sao? Hiệu suất làm việc của hắn đâu? Bị chó ăn rồi sao?
——
Vu Xá Nguyệt tuy rằng phiền táo vạn phần, thế nhưng cũng không có biện pháp gì. Lần này nàng không có mang Ngưng nhi, mà là một thân một mình theo sai vặt đi.
Vũ Hiên Đình là địa phương của Vu Hàn Thiên, Vu Xá Nguyệt đây cũng là lần đầu tiên tới cửa bái phỏng cha.
Nàng vừa vào cửa, chỉ thấy lão phu nhân cùng Khương Tình Tuyết cũng đều ở. Sắc mặt của hai người này lạnh lùng nghiêm túc, nhất phó sầu mi khổ kiểm, hơn nữa Khương Tình Tuyết thoạt nhìn còn có một tia khẩn trương không dễ phát giác.
Vu Lưu Vân cùng Vu Tử Kỳ không thấy bóng dáng, đoán chừng là muốn tránh một chút danh tiếng. Trái lại Vu Tịnh Hoa cùng Mạnh di nương hai người không nên ở đều đến rồi, vừa nhìn không phải là chuyện của mình liền có tâm tình xem náo nhiệt a.
vongthuuyen.com
“Tổ mẫu, mẫu thân.” Vu Xá Nguyệt vừa chào hỏi, phía sau liền truyền đến tiếng bước chân của mất trật tự, Chính là Vu Hàn Thiên, Tân Chỉ cùng người tứ phòng từ thư phòng bên kia đến.
Vu Hàn Thiên tiến thất trực tiếp ngồi xuống chính vị, Liễu di nương đỡ Vu Lệ Hương, từ vừa vào cửa bắt đầu hung tợn trừng mắt Vu Xá Nguyệt, Vu Tử Minh nhìn cũng không nhìn nàng một mắt.
Vu Hàn Thiên có chút nặng nề ngồi xuống, hắn thấy người nên đến đều đến không sai biệt lắm liền thanh âm có chút âm trầm nói: “Nguyệt nhi.”
“Vâng, cha gọi qua đây là có chuyện gì?” Vu Xá Nguyệt đoán chừng Vu Hàn Thiên muốn hỏi cái gì, bắt đầu ở tổ chức từ ngữ ngữ ngôn trong lòng.
Quả nhiên, Vu Hàn Thiên trực tiếp tiến nhập chính đề, “Chuyện hôm qua, ngươi ——”
Nhưng không đợi hắn nói cho hết lời, một sai vặt ở ngoài cửa nói: “Lão gia, Ngự vương phủ có người đến.”
Vu Hàn Thiên có chút ngạc nhiên đứng dậy, trước hắn cùng Ngự Cảnh giao tình rất ít, không biết đây là có chuyện gì, liền vội vàng nói: “Mau, mau mời người tiến đến.”
Vu Tịnh Hoa vừa nghe người của Ngự vương phủ liền không nhịn được khẩn trương, hai tay nàng nắm bắt góc áo, tim đập thập phần nhanh. Vốn có chỉ là muốn xem náo nhiệt, kết quả còn hết ý chờ được người của hắn.